Tôn Khỉ không nhịn được trợn mắt: "Sao chứ? Anh trai của cậu thì không phải là con người à? Không cần ị, không cần đánh rắm, sáng sớm thức dậy không cương cứng? À đúng rồi, anh chưa bao giờ ngủ với anh trai của em, anh thật sự tò mò đấy nha. Tiểu Nhung Nhung, em đã bao giờ ngủ với anh ấy chưa? Thành thật mà nói, anh luôn nghi ngờ anh trai của em... có lẽ là không được."
Tôn Khỉ vươn nửa người qua thì thầm, nhưng giọng không hề nhỏ xuống.
Mắt thấy Tôn Khỉ càng nói càng đi xa, Vinh Tranh không thể không lên tiếng ngăn cản gã, "Tôn Khỉ, đủ rồi."
Tôn Khỉ mà nghe mới lạ. Anh kéo vành mũ của Vinh Nhung, nói: "Tiểu Nhung Nhung, anh Khỉ ở đây có 20G tài nguyên, đều do anh thu thập cả nửa đời người. Nếu có hứng thú, lát nữa anh sẽ nhắn tin riêng cho em nhé?"
Vinh Nhung đội lại mũ của mình, cười nói: "Ý tốt của anh Khỉ em xin ghi nhớ."
"Sao? Không xem trọng bộ sưu tập độc quyền của anh Khỉ à?"
"Không phải. Là khẩu vị không hợp thôi."
Tôn Khỉ lập tức không phản ứng kịp, cười lạnh nói: "Nhóc con khẩu khí thật lớn! 20G của anh cái dạng mỹ nhân gì mà không có? Anh không tin em không vừa mắt người nào."
Vinh Nhung: "Anh Khỉ, em thích con trai."
Tôn Khỉ thiếu chút nữa té khỏi ghế. Cũng may sau đó có thể ổn định lại.
"Này. Thiếu chút nữa quên là em thích con trai."
"Đừng chê anh lắm mồm hỏi một câu. Em là trời sinh thích con trai, hay là thằng khốn nào khi em còn bé bẻ cong em?"
Vẻ mặt của Vinh Tranh đột nhiên trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị. Vấn đề xu hướng tình dụ.c của Vinh Nhung cũng từng khiến anh đau đầu một thời gian dài. Nếu như là trời sinh, anh không có gì không thể tiếp nhận. Bất kể Nhung Nhung thích con trai hay con gái cũng sẽ không thay đổi được sự thật cậu là em trai của anh. Nhưng nếu như là vế sau, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người kia!
Vinh Nhung chưa bao giờ nghĩ tới câu hỏi mà Tôn Khỉ hỏi. Đời trước, cậu căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy. Chu Chỉ là người cùng giới duy nhất mà Vinh Nhung phải lòng. Trước Chu Chỉ, quả thật cậu chưa từng có chút tình cảm nào với người cùng giới. Có lẽ là vì từ nhỏ cậu chưa từng có hứng thú với bất kỳ cô gái nào. Nên khi phát hiện ra mình thích Chu Chỉ, cho dù là người cùng giới, cậu cũng nhanh chóng chấp nhận sự thật mình thích con trai. Dù có chuyện gì xảy ra vẫn theo đuổi anh ta bằng tất cả sức lực của mình.
Chu Chỉ chưa bao giờ từ chối cậu một cách rõ ràng. Hiện tại cậu đương nhiên biết, chính là bởi vì xuất thân là thiếu gia nhà họ Vinh, Chu Chỉ không dám dễ dàng đắc tội cậu.
Chu Chỉ chỉ là một đứa con riêng. Người đứng đầu Chu gia là Chu Viễn Uy bệnh nặng, Chu gia cho tới bây giờ không phân biệt già trẻ, xuất thân, chỉ cần có năng lực là có thể ngồi lên vị trí gia chủ Chu gia.
Cha của Chu Chỉ biết năng lực của mình tầm thường nên vì tư lợi đã đưa Chu Chỉ có năng lực xuất chúng từ khu ổ chuột bẩn thỉu trở về, từ đó trở thành thiếu gia nhà họ Chu.
Từ hai bàn tay trắng bước lên hào môn, trải qua những việc như vậy dĩ nhiên tạo cho Chu Chỉ tính cách lựa thời mà làm. Anh ta biết cách đấu tranh sinh tồn hơn so với những công tử nhà giàu kia, bao gồm cả cậu. Nhưng những chuyện này kiếp trước cậu không hề hay biết.
Chu Chỉ nói với cậu rằng anh ta là trai thẳng, không có hứng thú với con trai. Nhưng hứng thú của cậu không giảm, không thử một chút làm sao biết là không có hứng thú? Cậu cứ như một cái đuôi chạy theo mông người ta.
Điều buồn cười chính là, trong tiểu thuyết, Chu Chỉ là cong trời sinh. Cậu là bị anh ta lừa gạt. Chu Chỉ không có tình cảm với cậu, lại muốn lợi dụng cậu để có chỗ đứng trong giới này. Cậu chẳng qua chỉ là một cái thang để người giẫm từng bước. Cái thang để Chu Chỉ leo lên.
Cũng mất công nam chính tiểu thuyết ở thời buổi này phải thủ phu đức, Chu Chỉ là với Giản Dật là một đôi, tất nhiên không thể có gì đó với bia đỡ đạn như cậu được. Nếu không, với tính cách của Chu Chỉ thì hoàn toàn có khả năng lợi dụng cậu chán chê rồi quăng vứt. Sau đó lại quay đầu tình chàng ý thϊếp với Giản Dật.
Vinh Nhung thậm chí còn hoài nghi. Trong tiểu thuyết, cuối cùng Chu Chỉ chọn Giản Dật vì thật sự thích Giản Dật hay chỉ vì lúc đó Giản Dật đã được đón trở lại Vinh gia.
"Không phải chứ. Vấn đề này khó trả lời như vậy sao? Hay là... chẳng lẽ giống như phim truyền hình ấy, cậu chỉ hứng thú với mỗi Chu Chỉ đó chứ?"
Coi như là đã từng như vậy cũng không sai. Nhưng đó đã là chuyện của đời trước. Đời này cậu mới được trọng sinh chưa bao lâu cho nên tạm thời vẫn chưa vẫn chưa động tâm với người nào.
Phục vụ bưng bò bít tết lên.
Chuyện đời trước,... Vinh Nhung gấp khăn ăn làm đôi, đặt lên đùi để ngăn dầu từ miếng bít tết bắn ra: "Sao có thể chứ? Bây giờ em không có chút hứng thú nào với Chu Chỉ."
Tiếng dầu bắn nhỏ đi. Vinh Nhung buông khăn ăn.
Chỉ thấy Chu Chỉ không biết đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào!