Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu lên cây đàn guitar của chàng trai, ánh nắng phản chiếu xuống cây đàn hất lên mặt chàng trai, trong ánh sáng loang lỗ, Vân Hạ nhìn thấy sóng mũi cao ngất của chàng trai, đôi môi mỏng mím chặt lại, cậu bắt gặp đôi mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh của chàng trai.
Chàng trai đứng dậy rồi sải bước đi tới chỗ bọn họ.
"Thầy Hoàng." Chàng trai mở cửa rồi nhỏ giọng chào hỏi.
"Tiểu Cố à, thầy có làm phiền đến lớp em không?" Thầy Hoàng cười cười hỏi.
"Không có ạ, đã tan lớp rồi."
"À, vừa hay thầy có một cậu học sinh nói muốn học guitar, em có thời gian để dạy em ấy không?" Thầy Hoàng vừa nói vừa vỗ vai Lâm Dũng.
Chàng trai đảo mắt nhìn Lâm Dũng sau đó ánh mắt của hắn rơi vào Vân Hạ đang đứng ở phía đối diện, sau khi nhìn Vân Hạ được một lúc thì chàng trai cất giọng nói: "Được ạ, vào đi. "
"Được rồi, hai đứa vào đi, thầy không vào đâu, lát nữa thầy còn phải dạy nữa. Mặc dù thầy Tiểu Cố vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng trình độ guitar rất cao, Tiểu Cố mới tới chưa đầy một tháng nhưng đã trở thành giáo viên dạy guitar sáng giá ở đây rồi đó." Thầy Hoàng cười nói. "Tiểu Lâm à, em nhớ học hỏi Tiểu Cố thật tốt đó. Tiểu Hạ à, thầy đi trước đây, có việc gì thì cứ gọi cho thầy. "
"Vâng ạ. Em biết rồi thầy Hoàng." Vân Hạ cười cười vẫy tay chào thầy Hoàng.
Thầy Hoàng hài lòng xoay người rời đi.
Vân Hạ và Lâm Dũng đi theo thầy Tiểu Cố vào phòng học, hai cô gái trong phòng học tò mò nhìn hai người bọn họ.
"Xin chào hai người." Vân Hạ chào hỏi hai cô gái trong phòng, hai cô gái cũng mỉm cười vẫy tay lại với cậu.
"Ngồi đi." Thầy Tiểu Cố ôm cây đàn guitar ngồi vào vị trí trung tâm.
"À, được..." Lâm Dũng từ từ kéo hai cái ghế đặt đối diện thầy Tiểu Cố, sau đó ngồi xuống cạnh hai cô gái kia.
Vân Hạ không phải là người tới học guitar, nhưng cậu suy nghĩ một chút thì vẫn kéo lấy một cái ghế ngồi sau lưng ba người kia.
Thầy Tiểu Cố nhìn Vân Hạ nhưng không nói gì.
"Anh Cố đẹp trai ơi, em vẫn chưa chơi thuần thục bài hát vừa rồi, anh chơi lại cho em nghe đi." Một cô gái vừa chống cằm vừa mê muội nhìn thầy Cố.
"Hai người đã tan học mười phút trước rồi, nếu vẫn chưa chơi thuần thục được thì chăm chỉ luyện tập vào, chứ đừng ngồi đây mà nghe tôi chơi, không tiến bộ được đâu." Thầy Tiểu Cố khẽ nhíu mày nói.
"Chậc chậc chậc, đúng là chẳng hiểu gì cả." Vân Hạ nghĩ thầm.
"À..." Cô gái có hơi mất hứng nhưng vẫn không chịu rời đi.
"Tôi nghe thầy Hoàng nói cậu chỉ muốn học một bài thôi à?" Thầy Tiểu Cố hỏi Lâm Dũng.
"Ừm, chỉ học một bài thôi... được không? Tôi không có nền tảng gì cả nên có học được không..." Lâm Dũng lo lắng trả lời.
"Muốn học bài nào?" Thầy Tiểu Cố không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu ấy.
"Tình bất đắc dĩ*!" Lâm Dũng nói.
*Bài hát: Can't Help Falling in Love with You (情非得已)
Vân Hạ ngồi phía sau mở to mắt nhìn Lâm Dũng, dựa vào... tên này... liệu có học được không trời.
"Tình bất đắc dĩ! Anh đẹp trai, anh hát bài này cho bọn em nghe đi!" Cô gái khi nãy lập tức lấy lại tinh thần nói.
Một cô gái khác cũng lập tức phụ họa thêm: "Đúng vậy, anh hát một bài đi, em chưa từng thấy anh vừa đàn vừa hát bao giờ cả. "
Thầy Tiểu Cố bất lực nhìn hai cô gái ồn ào trước mặt mình.
"Cái kia..." Lâm Dũng giơ tay ra hiệu.
Khi này, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người cậu ấy, Lâm Dũng hắng giọng nói: "Cái kia, Thầy... thầy Cố, thầy hát một chút đi, tôi cũng muốn xem cảm giác vừa đàn vừa hát bài này. "
"Đúng vậy, hát đi! Hát đi!" Hai cô gái hào hứng nói to.
Thầy Tiểu Cố do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra tìm lời bài hát: "Vậy tôi sẽ hát bài này. "
"Tốt quá, hôm nay kiếm được lời rồi!" Một cô gái nói.
Vân Hạ cảm thấy hai cô gái này có hơi lố, chưa bắt đầu hát mà đã phấn khích tới như vậy rồi. Vân Hạ nhìn chàng trai trước mặt mình, muốn xem rốt cuộc chàng trai này có thể tuyệt vời đến mức nào.
Chàng trai nhíu mày nghe bài hát một lần, sau đó nhẹ nhàng gảy dây đàn, giai điệu êm dịu từ từ tràn ngập khắp căn phòng.
"Khó mà quên được lần đầu tiên gặp em, với ánh mắt đầy mị lực ấy. Tôi không thể xua tan hình bóng của em trong tâm trí tôi, khi tôi nắm lấy đôi tay và cảm nhận sự dịu dàng của em. Tôi thấy mình rất khó thở."
"Tôi muốn trân trọng sự ngây thơ của em. Nhìn thấy em chịu tổn thương tôi sẽ cảm thấy đau lòng"
"Tôi chỉ sợ bản thân mình yêu phải em, cho nên tôi không dám cho bản thân mình đến gần em, sợ rằng tôi chẳng thể cho em được điều gì. Yêu em cũng phải cần có một dũng khí rất lớn."
Giọng hát trầm ấm nhẹ nhàng kết hợp với giai điệu của guitar vang vọng khắp căn phòng, giọng hát của chàng trai trong trẻo, ánh nắng bên ngoài cửa sổ cứ như đang đuổi theo từng ngón tay đang gảy dây đàn của chàng trai vậy. Hàng lông mi dài của chàng trai cũng lắc lư theo hành động của mình. Mặc dù giọng hát không được qua trường lớp đào tào nhưng vẫn làm cho người ta có một chút rung động khó tả. Dường như trong không khí phảng phất sự ấm áp làm người ta muốn yêu đương ngay lập tức.
"Tôi chỉ sợ bản thân mình yêu phải em, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ không thể kiềm chế được tình cảm này. Sự nhớ nhung mà tôi dành cho em chỉ khiến bản thân đau khổ thêm thôi. Yêu em là tình cảm mà bản thân tôi không thể kiểm soát được."
Sau khi những nốt nhạc cuối cùng phát ra, căn phòng rơi vào sự im lặng ngắn ngủi, sau đó là tiếng vỗ tay đồng loạt.
"A A A A ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~" Ba người ngồi trước mặt Vân Hạ đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
Vân Hạ nhìn chằm chằm người ngồi trước mặt mình, nhìn đường cong xương hàm của hắn, sau đó nhìn đến đôi tay thon dài xinh đẹp kia.
"Ngầu quá, hay quá!" Một cô gái hô to.
"Đẹp trai quá! Anh đẹp trai quá! " Một cô gái khác nói.
"** má, thầy ơi! Anh chàng đẹp trai ơi! Cậu tên là gì vậy, tôi muốn bái cậu làm thầy!" Lâm Dũng nói lớn, giờ đây, cảm giác xấu hổ ngay khi bước vào đây của Lâm Dũng đã hoàn toàn bay đi mất.
Vân Hạ bất giác nở một nụ cười.
"Cố Gia Bắc." Cố Gia Bắc bình tĩnh tự giới thiệu bản thân, sau đó đảo mắt nhìn về phía Vân Hạ đang ngồi ở phía sau ba người bọn họ.
"Cố đẹp trai! Cố đẹp trai! Sau này cậu chính là Cố đẹp trai trong lòng tôi!" Lâm Dũng kích động nói: "Ngoại trừ anh Vân của tôi ra thì cậu chính là nam thần trong lòng tôi! "
"Khụ khụ.... Dũng Tử, cậu bình tĩnh một chút..." Vân Hạ nhỏ giọng nhắc nhở.
Hai cô gái ngồi bên cạnh cười trộm.
Cố Gia Bắc thản nhiên gảy dây đàn, sau đó ngẩng đầu hỏi Lâm Dũng: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu học. "
"Ừm, được thôi, học thôi!" Lâm Dũng lấy lại tinh thần.
"Cậu có biết Guitar có bao nhiêu dây không?" Cố Gia Bắc gảy dây đàn, thuận miệng hỏi.
"Biết! 5 dây!" Lâm Dũng lập tức trả lời.
Phụt... Suýt chút nữa là Vân Hạ phun nước bọt ra ngoài, cậu thật muốn đưa tay đánh vào gáy Lâm Dũng một cái.
"Ha ha ha ha ha..." Hai cô gái nhịn không được mà cất tiếng cười to.
Cố Gia Bắc ngạc nhiên, hắn không ngờ là đến kiến thức cơ bản mà người này cũng không có.
Hắn chìa cây guitar ra cho Lâm Dũng: "Cậu đếm thử đi."
"Ồ... Được rồi... 1 2 3 4 5...... 6... à, có 6... Không giống như những gì tôi nghĩ cho lắm... ha ha ha..." Lâm Dũng gãi đầu rồi quay đầu nhìn Vân Hạ.
"Ừm, không sao cả, dù sao bây giờ tôi vẫn không biết cây đàn piano có bao nhiêu phím." Vân Hạ nháy mắt với Lâm Dũng.
"Cậu có thể chơi piano à?" Một cô gái quay đầu lại hỏi Vân Hạ.
"Không." Vân Hạ dứt khoát trả lời.
Cô gái cảm thấy mình không thể nói chuyện tiếp với cậu nữa nên đành quay lại nhìn Cố Gia Bắc.
"Bài hát này đa phần liên quan đến phương pháp Alternate-Picking*, nó có tổng cộng năm hợp âm, tôi sẽ dạy cậu kiến thức cơ bản trước, sau đó sẽ đến những kĩ năng để chơi bài này, cậu có guitar chứ?" Cố Gia Bắc nói.
*Alternate-Picking: Phương pháp gảy đàn 1 lên 1 xuống
"Không có, tôi không biết chọn guitar, không thì cậu chọn cho tôi một cây đi." Lâm Dũng nói.
"Được, chỗ này cũng có rất nhiều cây guitar tốt, cậu có thể đi xem một chút, sau đó gảy thử, nếu cảm thấy thoải mái là được rồi." Cố Gia Bắc nói.
"Được, vậy thì tôi chọn đây, chúng ta đi thôi!" Lâm Dũng xoa tay, như thể hận không thể chạy vọt ra ngoài ngay lập tức.