Trên sân bóng rổ đang có hai đội đang thi đấu, trong đó có một đội có số lượng người hâm mộ rất hùng hậu, bọn họ đứng vây kín lại thành một vòng tròn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng la hét của các cô gái từ trong đám đông.
"Aaaaaa, đẹp trai quá! "
"Trời ơi, cậu bạn đẹp trai này là ai thế? Sao cậu ấy lại có thể đẹp trai hơn Vân Hạ thế! "
"Vân Hạ cũng đẹp đó, nhưng tớ chưa thấy cậu ấy chơi bóng rổ bao giờ, tớ không biết liệu cậu ấy có trở nên quyến rũ hơn khi chơi bóng rổ không nữa!"
"Aaaaaa, khó chọn quá! Giữa Vân Hạ và cậu bạn đẹp trai này, tôi nên chọn ai bây giờ?! "
Đúng là một mớ hỗn độn....... Ngay khi Vân Hạ đến gần đám đông, cậu nghe thấy có vài cô gái nói về mình và một cậu bạn đẹp trai nào đó, nhưng không ai chú ý đến cậu cả, bởi vì ánh mắt của các cô gái đều tập trung vào sân bóng rổ.
Trên sân bóng rổ, một nhóm học sinh nam đang chạy qua chạy lại chuyền bóng.
"Đệt mẹ, Thầy Cố?!" Lâm Dũng đột nhiên hét lên như vậy làm cho Vân Hạ đang đứng bên cạnh điếc hết cả tai.
Vân Hạ thấy một nhóm học sinh nam trên sân bóng rổ vây quanh một chàng trai, chàng trai rê bóng qua từng người một, sau khi đã thông thoáng, chàng trai giơ tay ném một cú ném ba điểm!
"Áaaaaaaaa!!! Đẹp trai, đẹp trai quáaaa!!!" Các cô gái bên cạnh Vân Hạ thấy vậy thì la hét ầm ĩ.
Chàng trai vừa ghi bàn khi nghe thấy tiếng la hét phát ra từ hướng của Vân Hạ, hắn quay sang liếc nhìn các cô gái vừa la hét, khoảnh khắc ấy, Vân Hạ bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Cố Gia Bắc. Chỉ trong khoảnh khắc đó, Vân Hạ cảm thấy Cố Gia Bắc giống như một tên cặn bã chuyên trêu đùa tình cảm của mấy cô gái vậy, bởi vì ánh mắt của hắn vô cùng quyến rũ, nhưng kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng vốn có của mình, trong hắn chẳng khác gì mấy tên lăng nhăng vô trách nhiệm cả. Sau đó khuôn mặt lạnh lùng của hắn từ từ nở một nụ cười, hắn chỉ hơi cong khóe miệng thôi, không phải là cười lộ cả răng, vì vậy càng làm cho hắn trông như một tên cặn bã vậy.
"Mẹ ơi, anh đẹp trai đang nhìn chỗ này này!"
"Cậu ấy đang cười với tớ phải không?"
"Áaaaaaaaa." Các cô gái giờ đây gần như đã bùng cháy.
"Thầy Cố." Lâm Dũng vẫy vẫy với Cố Gia Bắc, nhìn Cố Gia Bắc đi về phía mình và Vân Hạ.
"Lâm Dũng, cậu biết cậu ấy à? Cậu ấy tên gì vậy?" Một cô gái tò mò hỏi Lâm Dũng.
"Cố Gia Bắc." Vân Hạ vội vàng trả lời, ánh mắt cậu cứ nhìn chằm chằm Cố Gia Bắc đang đi về phía mình.
Hình như là bây giờ các cô gái mới nhận ra là Vân Hạ cũng đang có mặt ở đây, bây giờ mọi người có hơi xấu hổ, năng lượng bùng cháy vừa rồi cũng bay đi mất.
"Này." Cố Gia Bắc đứng trước mặt Vân Hạ chào hỏi cậu, sau đó gật đầu với Lâm Dũng.
"Thầy Cố! Sao cậu lại ở đây?!" Lâm Dũng ngạc nhiên hỏi, nếu trong trường có một nhân vật nổi tiếng như vậy, Lâm Dũng không thể không biết được.
Cố Gia Bắc giơ tay lên lau mồ hôi trên trán: "Tôi chỉ vừa mới chuyển tới thôi."
Vân Hạ không ngờ rằng bóng lưng mà cậu nhìn thấy sáng nay là Cố Gia Bắc.
"Có muốn chơi cùng không?" Cố Gia Bắc nhìn Vân Hạ, có lẽ bởi vì là người quen nên ánh mắt của hắn không còn thờ ơ như vừa rồi nữa.
"Tôi-" Vân Hạ mở miệng.
"Cậu ấy không chơi đâu." Lâm Vĩnh đột nhiên cướp câu trả lời của Vân Hạ: "Tôi sẽ chơi thay cho! Cậu học cùng lớp với Trương Cường à? "
"Ừm." Cố Gia Bắc gật đầu.
Trương Cường đi đến vẫy tay với Lâm Dũng, gọi cậu ấy chơi cùng, Trương Cường nói vừa rồi mình vừa mới chơi một trận khởi động.
Lâm Dũng cùng đội với một vài bạn nam cùng lớp, Trương Cường và Cố Gia Bắc ở đội khác.
Vân Hạ cảm thấy rất xấu hổ khi mình lại đứng xem bóng rổ giữa một rừng con gái, dù sao mấy cô gái này vừa rồi rất xung nhưng bây giờ lại rất e dè, không biết có phải là do cậu nên mấy cô gái này mới như vậy không nữa, Vân Hạ thấy hơi khó chịu.
Cậu nghĩ đến việc mình có nên ngừng xem hay không, nhưng đôi mắt cậu luôn dõi theo người con trai mặc áo phông đen trên sân, cậu nhìn hắn chạy nhảy, rê bóng qua người, đôi lúc vì nhảy lên cao mà vạt áo của hắn bay lên làm lộ ra cơ bụng khá săn chắc.
Đương nhiên là mấy cô gái thấy được khoảnh khắc ấy rồi, đặc biệt là khi Cố Gia Bắc ném bóng vào rổ, khi ấy mấy cô gái la hét um trời.
Bóng rổ là một môn thể thao khốc liệt chứa đầy hormone, chấn thương và va chạm là điều không thể tránh khỏi, đến hiệp hai, một cậu trai trong đội của Lâm Dũng bị trẹo chân nên phải rời sân, Vân Hạ cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng diễn biến sau đó của việc ấy là điều mà cậu không ngờ tới.
"Chúng ta tìm thêm một người nữa đi." Trương Cường nói.
Không khó để tìm một người vào thế chỗ, nhưng phần lớn người đến xem hôm nay đều là con gái, chỉ có một số học sinh nam đến xem, hơn nữa ở trường trung học số 9 này có một quy tắc bất thành văn, đó là nhóm người Trương Cường chơi bóng rổ rất giỏi, cho nên bọn họ cũng khá coi thường những người chơi bóng rổ bình thường. Hơn nữa trận bóng ngày hôm nay phần lớn đều là nhóm của Trương Cường, còn những người còn lại đều đang có tiết, nên khó mà tìm được một người phù hợp.
Cố Gia Bắc đứng ở giữa sân bóng rổ, hắn chỉ tay về phía Vân Hạ yêu cầu Vân Hạ tiến lên.
Vân Hạ trợn tròn mắt, cậu không ngờ là Cố Gia Bắc lại gọi mình ra sân, cậu cảm thấy các cô gái xung quanh lại bắt đầu bồn chồn.
Vân Hạ vội vàng lắc đầu từ chối, nhưng không ngờ Cố Gia Bắc lại đi về phía cậu, Lâm Dũng cũng vội vàng đi theo.
"Vào chơi một chút đi." Cố Gia Bắc đi tới trước mặt Vân Hạ nói.
Vân Hạ liếc nhìn những cô gái xung quanh, sau đó đến bên cạnh Cố Gia Bắc, hạ thấp giọng nói: "Đại ca à, tôi không biết chơi."
Cố Gia Bắc có hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ là cậu không biết chơi.
Lâm Dũng cũng vội vàng nói: "Thầy Cố à, anh Vân nhà tôi chưa chơi bao-"
Lâm Dũng chưa kịp dứt lời là Cố Gia Bắc đã nắm tay Vân Hạ vào sân.
"Con mẹ nói, tôi đã nói là tôi không biết!" Vân Hạ không ngờ Cố Gia Bắc lại trực tiếp ra tay như vậy, cậu có hơi lo lắng, vùng vẫy muốn thoát khỏi cái nắm của Cố Gia Bắc, nhưng lực tay của Cố Gia Bắc khá mạnh, Vân Hạ có cố giãy giụa vài lần nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái nắm tay của hắn.
"Tôi không tin." Cố Gia Bắc nhẹ nhàng liếc nhìn Vân Hạ, hắn không buông tay cậu ra, kéo cậu vào thẳng giữa sân, nói: "Cứ chơi đi, dù sao cũng sắp hết trận rồi."
Lúc này, hầu hết những người xem đều biết chuyện gì đang xảy ra, một loạt tiếng reo hò, la hét vang lên.
"Hơn nữa, tôi thấy mọi người rất mong chờ sự xuất hiện của cậu." Cố Gia Bắc quay đầu lại, mỉm cười nhìn cậu.
Đây là lần đầu tiên Vân Hạ nhận ra được ý nghĩa của việc dồn một con vịt lên thớt là gì, lúc này, cậu đang bị đám đông hò hét bao vây lấy, không ra được cũng không chạy được. Cậu thậm chí còn tưởng rằng nếu bây giờ mình quay đầu thì sẽ bị đám đông vùi dập mất.
Vân Hạ hung ác nhìn 'người bắt vịt' trước mặt mình, cậu nghiến răng nói: "Được rồi, vậy thì đừng có hối hận đó!"
Cố Gia Bắc nhún vai cười cười, sau đó xoay người chạy về đội của mình.
"Vân Hạ....... đệt mẹ. Tôi sẽ che chở cho cậu hết mức có thể..." Lâm Dũng đi theo sau Vân Hạ, cậu ấy không biết mình nên làm gì mới phải.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Trận đấu lại bắt đầu, mục tiêu chiến đấu của Vân Hạ rất rõ ràng, đó chính là cậu sẽ chạy quanh sân, cố gắng tránh những tên to cao vạm vỡ đang chạy về phía mình, cậu không định chạm vào bóng, dù sao chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ hết trận rồi, cậu chỉ sẽ chạy vòng vòng cho đủ đội hình thôi, nhưng đồng đội của Lâm Dũng không định buông tha cho cậu, bởi vì đang bị bao vây nên Lâm Dũng chỉ còn cách chuyền bóng cho Vân Hạ, cậu ấy hét lớn: "Anh Vân, bắt bóng đi!"
Vân Hạ không có thời gian để suy nghĩ, cậu theo bản năng đưa hai tay bắt lấy quả bóng đang bay về phía mình với tốc độ cực cao.
Những người đang vây quanh Lâm Dũng bỗng nhiên chuyển mục tiêu, chạy về phía Vân Hạ, chặn cậu lại.
Vân Hạ cố gắng rê bóng một cách cẩn thận, nhưng sau đó phát hiện Cố Gia Bắc đã chặn đường mình, Cố Gia Bắc dang hai tay chặn Vân Hạ lại. Hai người cách nhau một cánh tay, Vân Hạ có thể nhìn thấy rõ giọt mồ hôi từ tóc hắn chảy xuống cằm.
"Đừng cản tôi." Vân Hạ thì thào nói.
Hình như Cố Gia Bắc không ngờ là Vân Hạ lại nói như vậy, hắn không nhịn được mà bật cười: "Cậu có thể nói cái gì hợp lý hơn được không?"
"Tôi đã nói là mình không biết chơi rồi mà, nên cậu tránh ra đi! Thế mà cậu lại đến cản tôi, đúng là vô lý!" Vân Hạ không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, cậu chỉ cảm thấy Cố Gia Bắc đối xử với cậu như vậy chẳng khác gì là đang áp bức cậu cả.
"Vân Hạ, Vân Hạ, mau chuyền bóng!" Phía sau Cố Gia Bắc có một chàng trai đội cậu, thúc giục cậu chuyền bóng cho mình.
Vân Hạ cũng biết năng lực của mình có hạn, cậu hoàn toàn không thể xuyên qua vòng vây của Cố Gia Bắc được, vì vậy cậu giơ tay định ném bóng ra ngoài, nhưng người tính không bằng trời tính, ngay lúc cậu đang chật vật giơ bóng lên thì quả bóng rơi xuống đầu cậu, lăn xuống sân.
Xung quanh chìm vào im lặng... Vân Hạ cảm giác thính giác của mình rất thính, cậu có thể nghe thấy tiếng bóng rơi bịch bịch ở đằng sau...
...... Tay trơn? Sức yếu? Lực hút của Trái Đất quá mạnh? Làm sao mà quả bóng lại rơi xuống đầu cậu được vậy...
Tất cả các cầu thủ trên sân đều đứng yên, ánh mắt của mọi người đều trợn tròn nhìn quả bóng rổ rơi xuống sân.....
"Chết tiệt! Hahahahahahahahaha"
"Hahahahaha, buồn cười chết tớ rồi! Nhanh tay chụp lại khoảnh khắc này đi! Đây sẽ là khoảnh khắc đáng giá nhất trong lịch sử! "
"Hahahahaha..."
"Bây giờ tớ đã biết tại sao Vân Hạ không chơi bóng rổ rồi! Hahahahahahahahaha...."
"Hahaha, tớ cười chảy nước mắt luôn rồi, đúng là quả bóng này chẳng biết điều gì cả! Hahahaha..."
Trong đám đông phát ra một tràn cười lớn cộng với vô vàn lời bàn tán.
Một đám mây đen bao phủ đầu Vân Hạ, cậu nhìn biểu cảm đang cố gắng nhịn cười của Cố Gia Bắc, cuối cùng hắn không nhịn được mà cúi xuống nở một nụ cười.
"Cười con mẹ cậu chứ cười!" Lúc này Vân Hạ thật sự muốn giơ chân đá cho Cố Gia Bắc một cái.
Cố Gia Bắc cúi xuống cười cười, cho nên hắn không thấy vẻ mặt tối đen của Vân Hạ.
Sau đó, tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người giải tán rồi rời đi, nhưng khi họ rời đi rồi thì họ vẫn đang bàn tán về khoảnh khắc đáng giá vừa rồi, mấy người đồng đội của Vân Hạ khi đi ngang qua cậu đều vỗ vai an ủi cậu, Vân Hạ cảm thấy như bọn họ đang muốn tát vào mặt mình vậy...
Đúng là xấu hổ chết đi được...