Quý Lạc Ngư không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị Lâm Phi bắt gặp, trong lúc nhất thời anh cảm thấy có chút xấu hổ lúng túng.
Anh vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn Lâm Phi, anh phủ nhận nói: “Đâu có.”
Lâm Phi cũng không muốn vạch trần, cậu thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh.
Quý Lạc Ngư nghi hoặc: “Sao anh lại tới đây?”
Lúc này anh cảm thấy rất may mắn vì phòng huấn luyện được chia thành từng gian độc lập, nếu để cho Lâm Phi nhìn thấy cái bao cát anh vừa đấm nát kia, sợ là sẽ hiểu được anh đang nghĩ gì.
“Đưa áo ngủ cho em, em không ở trong phòng, cho nên tôi lên đây xem.” Lâm Phi quay đầu nhìn anh, “Không nghĩ tới, em lại trốn ở đây lặng lẽ khóc.”
“Em đã nói em không có mà, anh nhìn nhầm rồi!” Quý Lạc Ngư nhất quyết không thừa nhận.
Lâm Phi mỉm cười, ngược lại cậu cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Cậu giơ tay lên, xoa xoa đầu của Quý Lạc Ngư.
“Đừng sợ.” Cậu nói, “Anh trai dỗ em.”
Trong nháy mắt Quý Lạc Ngư đã bị những lời này của cậu dỗ ngọt.
Anh nhìn Lâm Phi, kinh ngạc, an tĩnh lại ngoan ngoãn, mang theo một chút thanh thuần trong sáng.
Lâm Phi cầm tay của Quý Lạc Ngư lên, cậu cũng không bỏ ra, mà kéo cả người anh ôm vào trong lòng.
Cậu ôm người trước mặt, ôm lấy bả vai của anh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc.
Quý Lạc Ngư chỉ cảm thấy cả trái tim của mình đều yên tĩnh trở lại.
Những phiền não, bất an, bi thương, hung ác nham hiểm kia chỉ cần được Lâm Phi trấn an một chút, đều tiêu tán theo gió bay đi hết.
Anh ôm lấy eo của Lâm Phi, hoàn toàn dựa vào người cậu, nhẹ giọng gọi: “Anh.”
Anh không muốn buông Lâm Phi ra, dụi dụi vào cằm cậu, rồi lại không tự chủ được mà ôm chặt cánh tay của Lâm Phi.
Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Phi, trong mắt tràn đầy quyến luyến.
Lâm Phi nhìn sự dựa dẫm trong mắt Quý Lạc Ngư, cậu đưa tay vuốt ve gương mặt của anh.
Lâm Phi cảm giác được Quý Lạc Ngư cọ cọ vào trong lòng bàn tay mình, có chút ngứa ngáy, giống như đang được thú cưng làm nũng.
Cậu nói, “Ngày mai tôi sẽ nói rõ ràng với Giang Cảnh Thạc, sau này, tôi sẽ không qua lại với cậu ta nữa.”
Quý Lạc Ngư giật mình, anh ngừng động tác làm nũng lại, kinh ngạc hỏi, “Vì sao?”
Trong nháy mắt anh đã có câu trả lời—— Lâm Phi phát hiện ra tâm tư của anh, cho nên mới lựa chọn nhượng bộ.
Anh nhìn Lâm Phi, rõ ràng có gió thổi qua nhưng anh vẫn không cảm thấy lạnh.
Đúng rồi, anh nhớ ra rồi, tối hôm qua, lúc anh nói mình thích cái áo ngủ này, muốn hôm nào lấy ra mặc, khi đó Lâm Phi không nói gì nhưng bây giờ cậu lại lấy ra khoác lên người anh.
——Lâm Phi khoác thêm áo ngủ cho anh, nên anh mới không cảm thấy lạnh.
Cho tới bây giờ Lâm Phi vẫn luôn như vậy, cả ngày cậu chẳng nói được một lời dễ nghe, nhưng lại chưa bao giờ keo kiệt và ngừng quan tâm đến anh.
Giống như lúc này, mặc dù cậu đã phát hiện tất cả, cũng không hề trách cứ anh, cậu chỉ nói mình sẽ không bao giờ giao du với Giang Cảnh Thạc nữa.
Quý Lạc Ngư chỉ cảm thấy trong lòng mình vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn, giống như rượu lên men, có chút cay nồng nhưng hương thơm lại khó phai.
Anh lắc đầu một cái, nói với Lâm Phi, “Em không có ý này, em không phải muốn anh và cậu ta không chơi với nhau nữa.”
Lâm Phi nghe Quý Lạc Ngư nói những lời này ngược lại cậu vẫn tin tưởng anh tuyệt đối.
Nếu như Quý Lạc Ngư muốn Lâm Phi và Giang Cảnh Thạc đoạn tuyệt quan hệ, anh chỉ cần nói cho cậu một lý do hợp tình hợp lý là được, anh không nói, chứng minh anh thật sự không nghĩ như vậy.
Về việc anh làm những chuyện kia, quyền lựa chọn ở trong tay của Giang Cảnh Thạc, Giang Cảnh Thạc có thể lựa chọn không coi Quý Lạc Ngư ra gì, cũng có thể lựa chọn thân thiết với anh hơn.
Quyền quyết định này nằm ở bản thân Giang Cảnh Thạc, không phải do Quý Lạc Ngư quyết định, lại càng không phải do cậu quyết định.
“Tôi biết.” Giọng nói của Lâm Phi dịu dàng ôn nhu, “Cho nên lúc bắt đầu, tôi không từ chối làm bạn với cậu ta.”
“Vậy tại sao bây giờ anh lại từ chối, bởi vì em sao?”
Lâm Phi nhìn chăm chú vào đôi mắt nghi hoặc cùng bi thương của anh, cậu nhẹ giọng nói, “Đây là quyết định của tôi.”
Cậu cho rằng Quý Lạc Ngư có thể tiếp nhận Giang Cảnh Thạc, dù sao thì lúc bọn họ tiếp xúc gần với nhau, Quý Lạc Ngư cũng không cấm việc đó.
Quý Lạc Ngư có thể vừa cười vừa nói chuyện với Giang Cảnh Thạc, dẫn cậu ta đi làm quen với bạn của mình.
Cậu cho rằng Quý Lạc Ngư có thể điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Nhưng anh lại khóc.
Len lén khóc sau lưng cậu.
Từ giây phút đó trở đi, cậu và Giang Cảnh Thạc nhất định không thể làm bạn bè.
“Không liên quan đến em.” Lâm Phi sờ vào mặt anh, nhẹ nhàng nói, “Do chính tôi cảm thấy không cần thiết.”
“Nếu anh thật sự cảm thấy không cần thiết, thì anh đã không cho cậu ta wechat của mình.”
Quý Lạc Ngư cầm tay của Lâm Phi, anh nhìn chằm chằm vào mắt cậu, “Rõ ràng anh muốn kết giao bạn bè với cậu ta, bao nhiêu năm qua, chỉ có cậu ta là anh đồng ý kết bạn, anh và em đều hiểu, anh không thể bởi vì em mà đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta như vậy, điều này không công bằng đối với anh.”
“Không có gì là không công bằng.” Tâm ý của Lâm Phi đã quyết, “Bản thân tôi không thích kết giao bạn bè, Giang Cảnh Thạc lại càng không giống với bạn bè, cậu ta xuất hiện không làm tôi vui vẻ, cậu ta rời đi cũng không khiến tôi buồn, cậu ta không quan trọng, cho nên cũng không có gì không công bằng.”
“Nhưng em không muốn.” Quý Lạc Ngư kiên trì, “Em đã quyết định tiếp nhận cậu ta, anh, em hạ quyết tâm tiếp nhận cậu ta rồi, em sẽ tiếp nhận cậu ta.”
Lâm Phi lắc đầu một cái, “Không cần thiết.”
Cậu nói, “Không cần ủy khuất bản thân mình như vậy, tôi đã nói rồi, làm theo những điều em thích, Giang Cảnh Thạc không quan trọng, không cần vì cậu ta mà em phải chịu thiệt thòi.”
Càng không cần vì cậu ta mà rơi lệ.
Quý Lạc Ngư không nghĩ tới, lúc này Lâm Phi còn có thể nói như vậy, trong lòng anh càng thêm đau xót.
Anh đã bao giờ để bản thân mình thiệt thòi?
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ để cho bản thân mình phải chịu thiệt thòi, Lâm Phi càng không nỡ để anh chịu thiệt dù chỉ một chút.
Quý Lạc Ngư càng ở gần Lâm Phi lại càng thích cậu, càng thích cậu lại càng hy vọng trong mắt cậu chỉ có một mình anh.
Du͙© vọиɠ chiếm hữu của anh tựa như dây leo dưới ánh mặt trời, đón gió mà phát triển mãnh liệt, cuốn theo Lâm Phi, nhưng anh lại sợ mình sẽ làm tổn thương Lâm Phi, cũng sợ cậu sẽ tránh xa dây leo tình cảm của mình.
Nhưng Lâm Phi chỉ dịu dàng vuốt ve sự bất an của anh, lần nào cậu cũng dỗ dành anh, “Ngoan.”
Từ nhỏ đến lớn, Quý Lạc Ngư thích nhất chữ “ngoan”, thích cha mẹ nói với anh, thích Quý Dữ Tiêu, Lâm Lạc Thanh nói với anh, càng thích Lâm Phi nói với anh hơn.
Chỉ cần Lâm Phi bằng lòng dỗ dành anh, bằng lòng nói chữ này với anh, anh có thể vĩnh viễn nghe theo lời cậu, vĩnh viễn dùng sự ôn hoà hiểu chuyện của mình để giải quyết tất cả mọi việc.
Anh ôm chặt Lâm Phi, cằm đặt trên vai cậu.
Anh nói, “Nhưng anh trai à, em muốn anh tiếp tục nói chuyện giao lưu với cậu ta theo suy nghĩ của anh.”
“Người khác đều có bạn bè, anh trai của em tốt như vậy, làm sao lại có thể không có chứ?”
“Trước đây khi những người khác muốn đến gần anh, anh đều không thích, anh không thích thì bọn họ sẽ không xứng làm bạn với anh, Giang Cảnh Thạc cũng không xứng, nhưng anh lại bằng lòng để ý đến cậu ta, vậy cậu ta nên làm một người bạn tối của anh.”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Phi, ánh mắt của anh dịu dàng ôn nhu, giọng nói chân thành tha thiết, “Anh hãy kết bạn với cậu ta đi, nếu sau này cậu ta làm ra chuyện gì có lỗi với anh, em sẽ giúp anh dạy dỗ cậu ta.”
Lâm Phi: “…”
Sao cậu lại cảm thấy tính mạng của Giang Cảnh Thạc lâm nguy rồi.
Lâm Phi có chút bất đắc dĩ, “Nếu như em thật sự muốn anh làm bạn với cậu ta, tương lai bất kể cậu ta có làm ra chuyện gì, em cũng không cần quan tâm, anh sẽ tự mình xử lý.”
Quý Lạc Ngư sốt ruột: “Như vậy sao được?”
Vạn nhất Giang Cảnh Thạc không biết tốt xấu, làm tổn thương Lâm Phi thì sao?!
Lâm Phi giơ tay lên, sờ sờ đầu anh, “Ngoan.”
Quý Lạc Ngư bĩu môi, trong lòng anh không muốn, nhưng lại không thể từ chối câu “ngoan” này của cậu.
Anh không tình không nguyện mà “Ừ” một tiếng, rầu rĩ nói, “Vâng em sẽ ngoan.”
Lâm Phi thấy anh đồng ý, lúc này mới yên tâm.
Cậu giống như khen thưởng mà vuốt ve đầu của Quý Lạc Ngư, “Chắc vẫn em còn nhớ rõ giao ước lúc nhỏ của chúng ta chứ? Ngoại trừ đánh nhau, những thứ khác đều không được.”
“Em nhớ.” Quý Lạc Ngư tức giận nói
Anh nhìn Lâm Phi, lại không nhịn được mà ôm lấy cậu, làm nũng dụi dụi trong lòng cậu, “Vậy anh không được quan tâm quá mức tới cậu ta, quá quan tâm một ai đó, sẽ rất dễ bị đối phương làm tổn thương, anh phải coi cậu ta là bạn bè bình thường, loại bình thường nhất, như vậy anh sẽ không bị cậu ta làm tổn thương.”
Lâm Phi: “…”
Anh ở trong lòng em trai mình lại là người như vậy sao?
Dễ dàng bị người khác tổn thương?
Quý Lạc Ngư gật đầu một cái, giống như đang trả lời nghi vấn trong lòng cậu, “Bởi vì anh trai em rất giỏi nha.”
“Anh là người tốt nhất trên đời này.” Quý Lạc Ngư nghiêng đầu dựa vào vai của Lâm Phi, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cậu.
Những ánh sao kia đều giấu ở trong mắt anh, theo ánh mắt đó chiếu sáng lấp lánh trên người Lâm Phi
Tĩnh mịch như nước, trong suốt như trăng.
Lâm Phi cúi đầu nhìn thẳng anh, “Chúng ta đã thỏa thuận rồi, tôi có thể tiếp tục làm bạn với Giang Cảnh Thạc, nhưng một khi em cảm thấy không vui không muốn, em nhất định phải nói cho tôi biết.”
Quý Lạc Ngư ngoan ngoãn gật đầu, anh lại nhắc nhở Lâm Phi, “Nhưng anh không được quá quan tâm đến cậu ta, cũng không được quá thân thiết với cậu ta.”
“Biết rồi.” Lâm Phi nhéo gò má trắng nõn của anh một cái, “Chỉ có thể quan tâm em nhất, thân thiết với em nhất.”
Quý Lạc Ngư cầm tay cậu, đặt lên môi mình hôn nhẹ một cái, trân trọng mà chạm vào.
“Vâng.” Anh cúi đầu nói nhỏ.
Lâm Phi dỗ dành Quý Lạc Ngư xong thì dẫn anh đi ra khỏi phòng tập luyện.
Quý Lạc Ngư nhớ tới bao cát trong phòng tập đã bị anh đánh hỏng, anh suy nghĩ ngày mai phải nhanh chóng đổi một cái khác, nếu không bị Lâm Phi phát hiện sẽ không tốt.
Anh kéo tay Lâm Phi, đi xuống lầu.
Lâm Phi cùng với Quý Lạc Ngư đi đến phòng ngủ của anh, Quý Lạc Ngư nhìn đống bài thi trên bàn, anh phát hiện phần viết đã được Lâm Phi phê sửa, chỗ sai thì cậu dùng bút chì giúp anh khoanh lại.
Anh như nhớ ra cái gì, cảnh giác quay đầu nhìn về phía Lâm Phi, anh cầm bài thi của mình nói với cậu, “Anh không được giúp Giang Cảnh Thạc chấm sửa bài tập.”
Lâm Phi: “…”
“Cậu ta có gia sư.” Lâm Phi bất đắc dĩ nói.
Quý Lạc Ngư hừ một tiếng: “Vậy em cũng có thầy giáo này.”
Lâm Phi gật đầu, “Em cũng biết mình có thầy giáo cơ à, em nghe lời thầy giáo sao?”
Quý Lạc Ngư: “…” Được rồi, anh quả thật không nghe lời giáo viên.
“Em không giống.” Quý Lạc Ngư kiêu ngạo nói, “Vì em còn có anh.”
Lâm Phi nhướng mày, cậu thầm nghĩ Quý Lạc Ngư vậy mà có thể sống được đến tận bây giờ.
Quý Lạc Ngư đã bình thường trở lại, thần thái sáng láng, anh hoàn toàn quên mất tâm trạng bi thương rơi lệ lúc nãy của mình.
Anh nhanh chóng thu dọn cặp sách, muốn đến phòng của Lâm Phi làm nốt chỗ bài thi còn lại, “Em sang phòng anh làm bài.”
Lâm Phi “Ừ” một tiếng, không có ý kiến.
—— Từ khi còn bé dọn về đây, lúc cậu vô tình nhìn thấy gương mặt đẫm lệ của Quý Lạc Ngư thì phòng ngủ của Quý Lạc Ngư không sai biệt lắm chỉ để trưng bày.
Nếu ngày nào đó, Quý Lạc Ngư đồng ý ngoan ngoãn ngủ ở phòng của mình, không sang phòng Lâm Phi, thì lúc đó mới thật sự có vấn đề.
Cậu vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy cây xương rồng mà Quý Lạc Ngư đặt trên cửa sổ.
Cây xương rồng đã lớn hơn rất nhiều, xanh biếc khỏe mạnh, gai phía trên cũng cứng rắn hơn rất nhiều, không còn mềm mại như lúc cậu đưa cho Quý Lạc Ngư.
Quý Lạc Ngư chăm sóc chậu hoa này rất tốt, cũng bảo vệ những cây hoa trong chậu không bị xầy xước.
Quý Lạc Ngư nhìn theo ánh mắt của cậu, liền thấy chậu xương rồng mà Lâm Phi tặng mình.
“Đẹp lắm đúng không.” Quý Lạc Ngư đắc ý nói, “Ngày nào em cũng hết lòng chăm sóc chúng đấy.”
Lâm Phi nhìn anh một cái, không nói gì.
“Chẳng qua em làm như thế nào nó cũng chưa nở hoa?” Quý Lạc Ngư nghi hoặc nói: “Cây của anh cũng chưa nở, rõ ràng mua ở cùng một cửa hàng, hoa của ba và cha đều đã nở rồi, sao của chúng ta vẫn chưa nở chứ?”
“Chờ thêm một thời gian nữa đi.” Trước giờ Lâm Phi làm gì cũng rất kiên nhẫn, đặc biệt là việc trồng hoa.
“Dù sao nó cũng đã trưởng thành rồi, không vội.”
Hơn nữa, khi cậu mang chậu xương rồng này đưa cho Quý Lạc Ngư, nó còn rất nhỏ, nhỏ đến mức không có cách nào tự phát triển trên thế giới này.
Khi đó cậu cảm thấy mình giống như một gốc bồ công anh, gió thổi qua sẽ bay đi, không có chậu hoa, không có cách nào cắm rễ, chỉ có thể bị động, bị ép theo phương hướng của gió bay về phía trước.
Vì vậy, cậu muốn có một chậu hoa, một chậu có thể cắm rễ mà không bị ảnh hưởng bởi gió.
Cậu muốn trưởng thành, để bảo vệ chính mình, tưởng tượng bản thân mình giống như cây xương rồng kia, có gai góc cứng rắn, có năng lực tự bảo vệ.
Cho nên sau này, khi cậu gặp được Quý Lạc Ngư, liền tặng cho người cùng tuổi một chậu xương rồng nho nhỏ.
Mà hiện tại, bọn họ đều đã trưởng thành, có chậu hoa của mình, cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Những thứ khác, cứ để cho nó phát triển tự nhiên, không cần gấp gáp.
Không phải chậu xương rồng nào cũng đều nở hoa, có thể nở hoa tự nhiên là tốt nhất, không thể nở hoa cũng không cần miễn cưỡng.
Đương nhiên, cậu hy vọng cây xương rồng của Quý Lạc Ngư có thể nở hoa.
Cậu hy vọng cuộc đời của anh có thể khỏe mạnh thuận lợi, vĩnh viễn không có phiền não, khi đó anh mới có thể bảo vệ tốt chính mình, vĩnh viễn ở trong chậu hoa thuộc về mình.
Lâm Phi quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, cậu giơ tay chạm nhẹ vào đầu anh.
Quý Lạc Ngư nghi hoặc nhìn cậu, không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên dỗ dành mình như vậy.
Lâm Phi nở nụ cười, cậu nhẹ nhàng ấn đầu anh một cái, cũng không nói gì.
Quý Lạc Ngư nhìn nụ cười trên mặt cậu, anh cũng cười theo.
Mi mắt cong cong, giống như bông hoa nở rộ trong lòng bàn tay cậu.
—— Bản thân Quý Lạc Ngư chính là đóa hoa rực rỡ nhất.