“Cho nên cậu không phải người lớn đã đi làm mà là học sinh?” Giang Cảnh Thạc kinh ngạc.
“Ừm.”
Thảo nào! Khó trách lần nào cậu cũng đứng nhất!
Nhưng mà lượt đọc và phạm vi nghiên cứu của cậu đã vượt quá lượng kiến
thức mà một học sinh nên có rồi?!
Giang Cảnh Thạc vẫn luôn cảm thấy ở độ tuổi của mình, số lượng sách mà cậu ta đọc cùng kiến thức khoa học đã vượt qua những người bạn cùng trang lứa, cho nên đôi khi, có một số chủ đề mà cậu ta muốn tham khảo nhưng không có cách nào nói với bạn bè xung quanh, cho nên cậu ta chỉ có thể lên mạng tìm kiếm bạn đọc sách cùng chuyên ngành.
Cậu ta vừa muốn bạn đọc có tam quan không sai biệt lắm với mình, vừa muốn đối phương có thể nói ra một số suy luận để thuyết phục mình, vừa muốn khi đối phương không nói được gì thì đừng vô cớ làm loạn. Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có Dragon thành công giao lưu kết bạn với cậu ta, mà rõ ràng hơn nữa là kiến thức của Dragon phong phú hơn cậu ta rất nhiều, đôi khi còn có thể giới thiệu sách cho cậu ta đọc.
Vì vậy, Giang Cảnh Thạc vẫn luôn cảm thấy đối phương nhất định phải là một người có sự nghiệp thành đạt, gia đình uyên bác gia giáo, hoặc không thì cũng phải là một giáo sư đại học nào đó.
Không nghĩ tới đó lại là một học sinh trung học như mình.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi này cao còn có núi khác cao hơn*.
*Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi này cao còn có núi khác cao hơn: hiểu theo nghĩa đen là những ngọn núi cao theo thế hệ nối tiếp nhau. Núi này cao và núi khác còn cao hơn nữa. Mỗi khi đặt chân đến những vùng đất mới, bạn sẽ lại thấy những ngọn núi còn hùng vĩ hơn những ngọn núi trước. Cuộc sống cũng như vậy, người giỏi thì còn có người giỏi hơn. Không ai dám nhận mình là nhất và tự tin rằng mình là số một.
“Không ngờ hai chúng ta lại là bạn học.” Giang Cảnh Thạc rõ ràng rất hào hứng, “Sau này phiền cậu chiếu cố tôi nhiều hơn nhé, bạn học Lâm Phi.”
Vừa nói cậu ta vừa định giơ tay vỗ vào vai của Lâm Phi, nhưng tay cậu ta còn chưa kịp đặt lên vai Lâm Phi, đã bị một bàn tay khác giữ lại.
Giang Cảnh Thạc ngẩng đầu lên, phát hiện đó cũng là người mình vừa mới nghe qua —— Quý Lạc Ngư.
Cậu ta nhớ rằng bạn cùng bàn đã nói qua, Quý Nhạc Ngư cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường, hầu như kỳ thi nào anh cũng đứng thứ hai, hơn nữa ngoại hình còn rất đẹp trai, không chỉ có mỗi con gái tỏ tình với anh, mà ngay cả con trai cũng đánh bạo muốn yêu đương với anh, nhưng tất cả những người này đều bị Quý Lạc Ngư từ chối.
Phần lớn thời gian của anh đều ở chung một chỗ với Lâm Phi, mối quan hệ của hai người rất tốt, anh là một trong số ít nhưng người mà Lâm Phi coi trọng.
“Chào cậu.” Giang Cảnh Thạc lịch sự nói.
Quý Lạc Ngư nhìn nụ cười trên mặt cậu ta thì cũng cười theo, giọng điệu anh ôn hòa hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Giang Cảnh Thạc thấy chủ nhân của chỗ ngồi đã quay lại, cậu ta đành đứng dậy, chủ động trả lại chỗ cho anh, “Tôi chỉ tới nói vài câu với Lâm Phi thôi.”
Nói xong, cậu ta rất tự nhiên mà rút tay về, rồi nói với Lâm Phi, “Này, thêm WeChat đi. Trước đây cậu không đồng ý kết bạn WeChat với tôi, nhưng bây giờ thì có thể rồi chứ?”
Lâm Phi suy nghĩ một lúc, cậu cầm điện thoại lên, rồi cho cậu ta xem mã QR WeChat của mình.
Giang Cảnh Thạc vội vàng quét mã QR, gửi lời mời kết bạn cho cậu.
Quý Lạc Ngư nhìn sự tương tác giữa hai người bọn họ, trong lòng anh có chút nghi hoặc, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tại sao Lâm Phi và Giang Cảnh Thạc lại đột nhiên kết bạn WeChat với nhau?
Trong những năm vừa qua, Lâm Phi gần như chưa bao giờ kết bạn Wechat với bất kỳ ai cùng độ tuổi, nhưng bây giờ, cậu lại kết bạn với Giang Cảnh Thạc.
Phút chốc ánh mắt của anh tối sầm lại, trong mắt hiện lên những cảm xúc không rõ ràng, thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức.
Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Giang Cảnh Thạc nói với Lâm Phi “Tôi về chỗ trước”, rồi quay người đi về phía chỗ ngồi của mình, Quý Lạc Ngư bước chân, ngồi vào chỗ của anh.
“Hai người quen nhau à?” Anh quay đầu nhìn về phía Lâm Phi, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng ôn nhu như mọi khi.
Lâm Phi gật đầu, cậu ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu ta là Chúng Khẩu Thược Kim.”
Nói xong, thấy Quý Lạc Ngư vẫn không có phản ứng gì, Lâm Phi lại bổ sung thêm: “Tôi có quen một người bạn trên app đọc sách, trước đó tôi đã nói qua với em rồi.”
Lúc này Quý Lạc Ngư mới nhớ ra.
Hình như thực sự có một người như vậy, đại khái vào khoảng ba năm trước, Lâm Phi đã tải xuống một app đọc sách online, để khi ra ngoài cậu có thể thuận lợi đọc sách.
Khi đọc sách, thỉnh thoảng cậu sẽ để lại bình luận và viết ra ý kiến
của mình, không ngờ app đọc sách kia còn cho phép trả lời bình luận, sau khi thường xuyên bình luận qua lại, Lâm Phi đã quen được một số người bạn trên mạng, và Chúng Khẩu Thược Kim chính là một trong số họ, cậu ta là người nói nhiều nhất, cũng thích thảo luận nói chuyện với Lâm Phi nhất.
Khi đó, bởi vì tò mò cho nên anh đã đọc qua đoạn nói chuyện phiếm của người đó và Lâm Phi, sau khi nhìn thấy hai người đều đang trò chuyện về những nội dung liên quan đến văn học mà anh không có hứng thú, anh mới cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm.
Không nghĩ tới, lâu như vậy mà bọn họ vẫn liên lạc với nhau, thậm chí còn gặp mặt trực tiếp.
Quý Lạc Ngư cảm thấy có chút khó tiếp nhận.
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Lâm Phi vẫn luôn chỉ có duy nhất một mình anh, anh cho rằng bọn họ sẽ mãi mãi như vậy, vĩnh viễn không có người thứ hai có thể đến gần Lâm Phi.
Nhưng mà bây giờ, người thứ hai đã xuất hiện.
“Anh cũng biết trước chuyện hôm nay cậu ta sẽ chuyển trường tới đây rồi à?” Quý Lạc Ngư nằm bò trên bàn, nhìn Lâm Phi.
“Ừ.” Lâm Phi trả lời anh.
“Nhưng anh không nói cho em biết.” Quý Lạc Ngư ủy khuất nói.
Lâm Phi ngẩng đầu lên, cậu nhận ra sự ủy khuất uất ức trong mắt anh, thành thật nói: “Tôi chỉ biết cậu ta sắp chuyển trường tới Nhất Trung thôi.”
“Cho nên hai người đã hẹn gặp nhau ở trường.”
“Không có.” Giọng điệu của Lâm Phi vẫn bình tĩnh như mọi khi, “Tôi đã từ chối yêu cầu gặp mặt của cậu ta. Tôi không cảm thấy cậu ta chuyển đến Nhất Trung rồi thì chúng tôi cần phải gặp mặt.”
“Vậy hai người vừa làm cái gì…”
“Nhưng cậu ta lại được phân đến lớp của chúng ta.” Lâm Phi giải thích.
Nếu như Giang Cảnh Thạc không được phân đến lớp 1, Lâm Phi cũng sẽ không gặp cậu ta, cậu cảm thấy điều này không cần thiết.
Nhưng khi Giang Cảnh Thạc xuất hiện ở lớp 1, hai người ngày đêm nói chuyện với nhau qua mạng, cậu cũng không thể giả vờ như không quen biết.
Quý Lạc Ngư hiểu ý của cậu, trong lúc nhất thời anh cũng không biết mình nên nói cái gì.
Đây là tình huống anh chưa bao giờ nghĩ tới, nhiều năm như vậy, Lâm Phi cũng chưa bao giờ có hứng thú kết bạn, cậu trời sinh cô lãnh, mặt lạnh ít lời, giống như ai cũng không liên quan đến cậu.
Cậu thích hưởng thụ cảm giác một mình, cũng cảm thấy hạnh phúc khi ở trong thế giới của riêng mình.
Quý Lạc Ngư trời sinh đã có tính chiếm hữu cao, thậm chí anh còn cảm thấy vui mừng vì Lâm Phi có tính cách này, như vậy thì bên cạnh Lâm Phi sẽ vĩnh viễn chỉ có mình anh.
Nhưng mà, Giang Cảnh Thạc khác với những người từng xuất hiện trước mặt Lâm Phi.
Cậu ta cùng với Lâm Phi đã làm bạn trên mạng trong ba năm, sau đó cậu ta còn vô tình đánh bậy đánh bạ xâm nhập vào thế giới thực của Lâm Phi.
Khi cậu ta là Giang Cảnh Thạc thì Lâm Phi cũng sẽ không phản ứng đến cậu ta.
Nhưng khi cậu ta là Chúng Khẩu Thược Kim, bọn họ có rất nhiều chủ đề chung để nói, hơn nữa còn quen nhau hơn ba năm, cho nên Lâm Phi sẽ không thể coi cậu ta như một người xa lạ.
Quý Lạc Ngư cảm thấy phiền não chưa từng có, anh không hiểu tại sao Chúng Khẩu Thược Kim lại là Giang Cảnh Thạc.
Cậu ta không thể chỉ là Chúng Khẩu Thược Kim, là người bạn trên mạng, cùng với Lâm Phi thảo luận về những chủ đề mà họ yêu thích, vĩnh viễn không xuất hiện ở ngoài đời thực được sao?
Tại sao hết lần này đến lần khác cậu ta lại được phân vào lớp họ?!
Tại sao cậu ta lại nhận ra Lâm Phi và muốn kết bạn WeChat với cậu?!
Cậu ta có thực sự muốn kết bạn với Lâm Phi hay không?!
Cậu ta xứng sao?!
Trong lòng của Quý Lạc Ngư đang rất phiền não nhưng anh không thể phát tiết ra, anh không muốn Lâm Phi phát hiện.
Anh nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói, “Em ngủ một lát.”
Lâm Phi đã quen với việc anh ngủ trong giờ học, dù sao thì chuyện học hành của Quý Lạc Ngư cũng chưa bao giờ phụ thuộc vào việc nghe giảng trên lớp, mà dựa vào việc cậu giải đáp những thắc mắc nghi vấn của Quý Lạc Ngư.
Cậu đáp lại một tiếng, thấy vẻ mặt của Quý Lạc Ngư coi như bình tĩnh, lúc này cậu cúi đầu đọc tiếp cuốn sách còn chưa xem xong.
Cô Triệu vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh tượng hai học trò tâm đắc nhất của mình, một người đang ngủ gục trên bàn, còn một người thì ngang nhiên trắng trợn xem những tác phẩm văn học nổi tiếng.
Cô Triệu: “…” Đây có phải giờ toán không???
Cô có phải giáo viên toán hay không?!!
Lại còn đọc kiệt tác văn học!
Đây chính là cách giúp em đạt được 146 điểm môn ngữ văn có phải không?!
Nhưng môn toán lại được 150 điểm, cô Triệu không nhịn được mà thay học trò yêu quý của mình giải thích, cậu đã đạt được 150 điểm, cho nên cậu dĩ nhiên có thể đọc bất cứ thứ gì cậu thích.
Cô Triệu im lặng quay đầu, cô giả vờ như không nhìn thấy.
Cô có thể làm gì được chứ? Tất nhiên là bỏ qua cho bọn họ.
Buổi trưa sau khi tan học, Giang Cảnh Thạc không chút do dự đi đến bên cạnh Lâm Phi, mời cậu cùng đi ăn cơm.
Cậu ta vừa mới đến, khó mà tìm được người quen trong lớp này, dù sao thì bọn họ cũng là bạn tốt trên mạng trong ba năm, đương nhiên Giang Cảnh Thạc sẽ cảm thấy rất thân thiết với cậu.
Lâm Phi nghe thấy cậu ta mời mình, cũng đáp lại: “Lần sau đi, lần sau tôi mời cậu.”
“Được.” Giang Cảnh Thạc vui vẻ nói: “Vậy tôi đi trước.”
“Ừm.”
Quý Lạc Ngư nhìn bóng lưng Giang Cảnh Thạc rời đi, anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Lâm Phi không đồng ý, nếu không buổi trưa hôm nay, anh sẽ không nuốt trôi cơm.
Nhưng hôm nay từ chối, còn ngày mai thì sao? Ngày mốt nữa?
Nếu như Lâm Phi và Giang Cảnh Thạc đã kết bạn trên WeChat, sau này bọn họ sẽ muốn ăn cơm chung, bạn bè đi ăn cùng nhau là chuyện bình thường, cho dù trong lòng anh không muốn cũng không thể ngăn cản được.
—— Suy cho cùng thì đây cũng là người bạn duy nhất mà Lâm Phi sẵn sàng kết giao
Chỉ có điều, là cậu tự nguyện.
Quý Lạc Ngư lại tức giận, nhưng trên mặt anh vẫn không hề lộ ra một chút biểu cảm nào, anh mỉm cười kéo Lâm Phi ra khỏi phòng học.
Anh rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp đối phó, vừa ăn cơm vừa gửi tin nhắn WeChat cho Thi Kỳ.
Quý Lạc Ngư: [Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày cậu đều phải tới tìm Giang Cảnh Thạc để ăn trưa.]
Thi Kỳ: [Hả? Ý cậu là học sinh mới chuyển trường ấy hả?]
Quý Lạc Ngư: [Ừ.]
Thi Kỳ: [Tại sao chứ? Tôi không muốn đi, chúng tôi cũng đâu có quen biết nhau.]
Quý Lạc Ngư trực tiếp gửi lì xì 200 nhân dân tệ cho Thi Kỳ, kèm theo ghi chú: [Tiền cơm.]
Thi Kỳ: “!!!”
Thi Kỳ: [Đừng lo lắng, từ hôm nay trở đi, cậu ta chính là anh em ruột thịt khác cha khác mẹ của tôi!]
Quý Lạc Ngư mỉm cười: [Tốt nhất là như vậy, nếu đã là anh em ruột thịt, thì ngoài giờ học càng nên trò chuyện nhiều hơn.]
Thi Kỳ: “…”
Thi Kỳ có chút không hiểu nói: [Sao cậu lại quan tâm đến cậu ta nhiều như vậy?]
Quý Lạc Ngư: [ Đoàn kết thân thiện, quan tâm bạn học, cùng nhau xây dựng lớp học tươi đẹp, đây là nghĩa vụ của mỗi học sinh ba tốt.]
Thi Kỳ: [… Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?]
Quý Lạc Ngư nhấp tay gửi một bao lì xì khác.
Thi Kỳ: [Tôi đương nhiên tin rồi! Anh em tốt! Tôi sẽ bầu chọn cho cậu là học sinh ba tốt của năm nay! Lớp 1 có cậu là tốt nhất!]
Quý Lạc Ngư: [ Đừng nói cho người khác biết.]
Thi Kỳ: [Chắc chắn rồi.]
Sau khi Quý Lạc Ngư sắp xếp xong xuôi, cuối cùng anh cũng không buồn bực phiền não nữa.
Anh đặt điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phi, ngoan ngoãn nở nụ cười với cậu, như đang giấu kẹo, toả ra một chút ngọt ngào nhè nhẹ, “Em muốn nếm thử món súp của anh.”
Lâm Phi giơ tay đẩy bát súp về phía anh.
Quý Lạc Ngư cầm thìa lên múc một thìa, nếm thử vị, rồi đẩy lại vào trong tay của Lâm Phi.
Anh đang đợi Lâm Phi nói với anh về việc mời Giang Cảnh Thạc đi ăn, Lâm Phi mới nói là để lần sau, không phải tuần sau, không phải tháng sau, mà là lần sau —— thời gian không cố định, có thể bất cứ lúc nào trong ngày.
Nhưng mà Lâm Phi chưa bao giờ đề cập đến chủ đề này, Quý Lạc Ngư trừng mắt nhìn cậu, khi thấy Lâm Phi đã ăn xong thức ăn, đang cầm chiếc thìa mà anh vừa dùng qua, múc một thìa canh đặt ở bên môi.
Cậu đang dùng chiếc thìa mà mình vừa dùng, Quý Lạc Ngư nghĩ, anh nhìn đôi môi đang ngậm chiếc thìa của Lâm Phi, là chiếc thìa mà anh vừa dùng, đột nhiên có một cảm giác khó tả, có lẽ đó là hạnh phúc vui mừng.
Cho dù Lâm Phi và Giang Cảnh Thạc ăn cơm cùng nhau, cậu cũng sẽ không dùng chiếc thìa mà Giang Cảnh Thạc đã dùng qua.
Thậm chí cậu còn không cho phép Giang Cảnh Thạc đυ.ng vào món súp mà cậu đã ăn qua.
Cậu sẽ yêu cầu Giang Cảnh Thạc gọi một phần khác.
Quý Lạc Ngư nghiêng đầu, chậm rãi nhếch khóe môi lên.
Niềm vui của anh được thể hiện quá rõ ràng, đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng cong lên, giống như hai vầng trăng khuyết, cũng giống như một cây cầu nhỏ.
“Em muốn uống thêm một ngụm.” Cố Lạc Ngư cố ý nói.
Lâm Phi buông chiếc thìa xuống, đang chuẩn bị đẩy bát canh sang cho anh, lại nghe thấy giọng nói mềm mại nũng nịu của Quý Lạc Ngư: “Sao anh không trực tiếp múc một thìa cho em.”
Lâm Phi: “…”
Quý Lạc Ngư ngoan ngoãn chớp mắt, làm ra dáng vẻ ngây thơ đơn thuần.
Lâm Phi thấy anh thay đổi thành dáng vẻ này, thích thú ngắm nhìn một hồi lâu, sau khi nhìn đủ rồi cậu mới chậm rãi giơ tay lên múc một thìa canh đút cho anh.
Quý Lạc Ngư vui vẻ uống canh, sau đó anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nói: “Không cho phép anh đút cho người khác.”
Lâm Phi: “…”
Lâm Phi lấy lại chiếc thìa, khuấy đều canh trong bát: “Trong hoàn cảnh bình thường, trẻ con từ hai tuổi trở lên, đều có thể tự ăn rồi.”
Quý Lạc Ngư rất tự đắc mà nói: “Em không giống với bọn họ, em là bảo bối lớn của anh, khi em hai mươi tuổi thì anh cũng có thể đút cho em.”
Lâm Phi thiếu chút nữa đã phì cười thành tiếng vì những lời nói không chút xấu hổ này của anh.
Cậu liếc nhìn Quý Lạc Ngư một cái, mang theo ba phần chê bai, ba phần bất lực, bốn phần nuông chiều dung túng.
Quý Lạc Ngư kiêu ngạo nói: “Dù sao thì anh cũng chỉ có thể đút cho em ăn, chờ lúc trở về em sẽ viết điều 375.”
Lâm Phi không để ý tới anh, cậu cúi đầu nhấp một ngụm canh.
Quý Lạc Ngư nhìn môi cậu lại chạm vào nơi mà anh vừa mới chạm qua, ấm áp ẩm ướt, nước súp trong suốt men theo mép thìa từng chút một đi vào miệng Lâm Phi, nhuộm ướt đôi môi của cậu, làm cho đôi môi mỏng đỏ mọng hơn một chút, trong lúc nhất thời, khiến cho Quý Lạc Ngư không thể rời mắt.
Trong lòng anh có một loại cảm xúc khó tả, mềm mại nhẹ nhàng, khó nắm bắt, khó diễn tả, như bị một chiếc lông vũ quát qua.
Quý Lạc Ngư mím môi, anh cảm thấy mình lại muốn uống canh.
“Đút cho em thêm một thìa nữa.” Anh nhịn không được mà nói.
Lâm Phi cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi đặt cho em thêm một phần.”
“Không, em muốn uống của anh.”
“Vậy tôi sẽ đặt thêm cho mình một phần.”
“Anh dám!”
Lâm Phi: “…”
Lâm Phi ngẩng đầu nói: “Em đúng là trẻ con mà.”
Quý Lạc Ngư đưa tay chống quai hàm, bình tĩnh tự tin nói: “Bảo bối lớn của anh mà, không thể ngây thơ được sao.”
Nói xong, anh hé miệng cười, “A~”
Lâm Phi cười nhẹ một tiếng, cuối cùng cậu vẫn múc một thìa canh đưa vào trong miệng anh.
Quý Lạc Ngư nhìn chằm chằm vào nụ cười của cậu, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ.