Hai tay của Tống Tường run rẩy nhấn vào tiệm ảnh cp, liền nhìn thấy dòng đầu tiên xuất hiện những chữ sáng chói: 【 Tiệm ảnh cp Phi Ngư, số hiệu: xxxxxxx, hoan nghênh gia nhập đoàn đội! 】
Được lắm, các người còn có đoàn đội cơ à?
Tống Tường run tay kéo xuống dưới, những bức ảnh ngày thường của Lâm Phi và Quý Lạc Ngư xuất hiện ngay trước mắt cô, trong ảnh hai người rõ ràng trông rất thân thiết, Quý Lạc Ngư nở một nụ cười rạng rỡ, cả người anh giống như đang dán chặt vào trên người Lâm Phi.
Cô chưa bao giờ thấy Quý Lạc Ngư cười như vậy.
Một nụ cười hạnh phúc, rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
Tống Tường ngẩn ra một lúc, cô có chút kinh ngạc.
Cô biết Quý Lạc Ngư rất thích cười, anh rất giỏi trong việc dùng nụ cười của mình để ngụy trang, làm cho người khác cảm thấy mình ôn nhu dễ gần, không nhìn được mà sinh ra lòng tín nhiệm với anh.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy Quý Lạc Ngư cười tươi như vậy, không phải một nụ cười giả tạo mà anh đang cười một cách thoải mái buông lỏng, từ trong ra ngoài đều hiện lên sự vui thích.
Anh rất vui vẻ, ở bên cạnh Lâm Phi anh cười rất hạnh phúc.
Tống Tường lại lướt xuống dưới, cô tiếp tục nhìn thấy những tấm ảnh thân mật của hai người.
Càng xem, cô càng cảm thấy mông lung.
Không thể nào, không thể nào có chuyện này, làm sao Quý Lạc Ngư có thể thân thiết với nam thần của cô như vậy chứ?
Chẳng phải nam thần của cô là người cao ngạo, lạnh lùng khó gần nhất hay sao?
Sao cậu có thể cho phép người khác dựa sát vào người mình như vậy!
Tống Tường bấm vào bức ảnh, kiểm tra từng chi tiết nhỏ, cô đang cố gắng tìm kiếm dấu vết của app chỉnh ảnh, nhưng cô đã soi kỹ đến mức sắp mù hai mắt, vẫn không tìm thấy gì.
Vì vậy, những bức ảnh này đều là hàng thật sao?
Quan hệ giữa anh và nam thần của cô thực sự tốt như vậy hay sao?!
Tống Tường đang cảm thấy tuyệt vọng.
Chuyện này rốt cuộc là như nào?
Tại sao mọi thứ đều không giống như trong trí nhớ của cô vậy?!
Mẹ ơi, con muốn về nhà QAQ.
Quý Lạc Ngư đã quan sát Tống Tường trong hai ba ngày nay, anh thấy cô khá biết thân biết phận, mặc dù đôi lúc cô sẽ lén lút nhìn anh cùng Lâm Phi, thỉnh thoảng còn trưng ra ánh mắt có chút phức tạp, nhưng cô chỉ nhìn như vậy, chứ không tới gần anh một bước, cho nên anh cũng hài lòng mà rời mắt khỏi cô.
Lâm Phi được rất nhiều nữ sinh yêu thích, từ trước tới giờ anh vẫn luôn biết điều này, cũng coi đấy là điều hiển nhiên—— Lâm Phi tốt như vậy, người nham hiểm xảo quyệt như anh còn thích cậu ấy, chứ đừng nói những người khác?
Chỉ có người không thích Lâm Phi mới nên đi khám lại mắt của mình.
Nếu chỉ có yêu thích đơn thuần, Quý Lạc Ngư sẽ vui vẻ để cho cả thế giới thích Lâm Phi, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ yêu quý, một khi những người khác dám tiến thêm một bước nữa, anh sẽ khó chịu không vui.
Cho nên yêu thầm vẫn là trạng thái tốt nhất.
Trong lòng thích thầm nhưng không tới gần, chính là điều mà Quý Lạc Ngư muốn ở tất cả mọi người.
Chỉ tiếc rằng, không phải nữ sinh nào cũng hành xử như anh mong muốn, vẫn luôn có một số nữ sinh gan lớn, muốn cho tình cảm thầm kín của mình một cơ hội, thậm chí còn có vài người tìm đến anh, hy vọng anh thay mặt mình truyền đạt tình cảm đến Lâm Phi.
Quý Lạc Ngư nhìn nữ sinh đang đỏ mặt ngay trước mắt mình, rồi lại nhìn lá thư tình trong tay cô, anh không quá tình nguyện mà mở miệng nói: “Cậu nói, cái này cho Lâm Phi hả?”
“Đúng vậy.” Nữ sinh gật đầu một cái: “Mình biết hai người có quan hệ rất tốt, mình mà đưa cho Lâm Phi thì chưa chắc cậu ấy sẽ nhận, nên phiền cậu đưa cái này cho cậu ấy giúp mình nha.”
Quý Lạc Ngư mỉm cười: “Cậu nói quan hệ của bọn tôi rất tốt, cậu nghĩ anh ấy sẽ không nhận, vậy tôi làm sao có thể ép anh ấy nhận?”
“Nhưng mà…”
“Anh ấy không nhận đâu.” Trong lòng của Quý Lạc Ngư hơi khó chịu, nhưng trên mặt anh vẫn luôn ôn hòa: “Cậu nên giữ lại thì hơn.”
Nói xong, Quý Lạc Ngư xoay người đi đến sân thể dục cách đó không xa.
Trong nháy mắt, mấy người Thi Kỳ liền vây xung quanh anh, bắt đầu bát quái: “Nói thật đi, nói thật đi, có phải nữ sinh kia vừa mới tỏ tình cậu hay không?”
“Nữ sinh kia là người thứ mấy rồi? Mệnh số đào hoa này của cậu cũng thật tốt.”
“Vớ vẩn.” Đổng Tuấn Ba nhìn Giản Hạo một cái: “Lớn như này rồi mà cậu vẫn tin vào chuyện số mệnh đào hoa rất tốt ấy hả.”
“Không phải tỏ tình với tôi.” Quý Lạc Ngư bình tĩnh nói, “Cô ấy thích anh tôi.”
“Học thần hả?” Giản Hạo kinh ngạc, “Bức thư tình kia của cô ấy là viết cho học thần?”
“Ừ.”
“Không hổ là học thần, cao lãnh như vậy nhưng rất mọi người được hoan nghênh.”
“Vậy thì sao cậu không nhận?”
“Nhận cho cậu hả? Có lúc nào anh ấy nhận thư tình đâu.” Vẻ mặt của Quý Lạc Ngư tràn đầy khinh thường, anh đáp.
Giản Hạo gật đầu: “Cũng đúng, nhìn học thần không giống với người muốn yêu đương.”
Trịnh Tân Bách tò mò hỏi: “Nói mới nhớ, Lâm Phi thích kiểu con gái như thế nào nhỉ?”
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Quý Lạc Ngư.
Quý Lạc Ngư nhìn dáng vẻ tò mò của bọn họ, không nói nên lời: “Anh ấy không thích con gái.”
“Cho nên anh ấy thích con trai hả?” Thi Kỳ kinh ngạc.
Quý Lạc Ngư: “…”
“Cũng không thích con trai.”
“Thế anh ấy thích gì?”
“Anh ấy thích đọc sách.”
“Không phải chuyện này, tôi đương nhiên biết anh ấy thích đọc sách, ý của tôi là, anh ấy không có yêu cầu gì hay sao? Anh ấy muốn yêu đương với người như thế nào?”
Đây là lần đầu tiên có người hỏi Quý Lạc Ngư về vấn đề này, anh theo bản năng cảm thấy có chút khó chịu: “Không có. Anh ấy không muốn nói chuyện yêu đương.”
“Vậy còn cậu?” Trịnh Tân Bách cười nói: “Cậu muốn cùng người như thế nào nói chuyện yêu đương?”
“Tôi cũng không muốn yêu.” Quý Lạc Ngư không chút do dự nói: “Anh ấy không yêu đương thì tôi cũng không yêu đương”
Trịnh Tân Bách: “…”
“Chuyện cậu yêu đương thì liên quan gì đến anh cậu?”
“Anh ấy không muốn thì tại sao tôi phải muốn?” Quý Lạc Ngư nói một cách lý trực khí tráng*: “Dù sao thì bây giờ hai chúng tôi đều không muốn nói đến chuyện yêu đương.”
*Lý trực khí tráng: giống với nghĩa của các câu “cây ngay không sợ chết đứng”, “vàng thật không sợ lửa”, “có lý chẳng sợ”.
Trịnh Tân Bách: “…”
“Được rồi, hai người vừa vặn không cần, các nữ sinh đều là của chúng tôi.” Thi kỳ cười rồi vỗ vai Quý Lạc Ngư hai cái: “Thôi, đi chơi bóng đi.”
Nói xong, cậu ta liền kéo Quý Lạc Ngư đến sân bóng rổ.
Quý Lạc Ngư chơi bóng cùng mọi người một lúc, đến giờ tan học anh chủ động rời khỏi sân, thay một nam sinh khác vào chơi, còn mình thì đi về phía chiếc xà kép nơi Lâm Phi đang ngồi.
“Em khát.” Anh vỗ một cái vào thanh xà trước mặt Lâm Phi.
Lâm Phi gập quyển sách trên tay lại, như thường lệ rời khỏi chiếc xà, đi cùng anh đến căng tin gần sân thể dục.
Quý Lạc Ngư đi bên cạnh cậu, anh lại nhớ tới việc xảy ra trước khi chơi bóng, liền nói với cậu: “Hôm nay có người đến tìm em, nói là thích anh, rồi còn muốn em đưa giúp thư tình cho cô ấy, nhưng em không nhận, em bảo cô ấy tự đi mà đưa cho anh.”
Lâm Phi nhàn nhạt nói “Ừ.”
Quý Lạc Ngư nghe thấy âm thanh của cậu, anh cũng không nhịn được mà tò mò hỏi: “Anh thích kiểu con gái như thế nào?”
“Tôi không muốn yêu.” Lâm Phi bình tĩnh nói.
“Em biết, em chỉ muốn hỏi chút thôi. Thế anh thích kiểu dịu dàng, hoạt bát, ngọt ngào hay nóng bỏng?”
Lâm Phi: “…”
Lâm Phi quay đầu nhìn anh: “Nếu cậu rảnh rỗi như vậy, không bằng tối nay khi tan học cùng tôi đi đến hiệu sách, vừa vặn chọn cho cậu mấy quyển luyện đề.”
Quý Lạc Ngư: “!!!”
“Em không phải chỉ đang tò mò thôi sao?!”
“Có thời gian tò mò mấy chuyện vô nghĩa như này, không bằng cậu tò mò xem tại sao đợt thi cuối kì lần trước mình chỉ xếp hạng ba, kì thi tháng này, người ngồi sau tôi không phải cậu, cậu biết mà?”
Quý Lạc Ngư: “…”
Quý Lạc Ngư phồng má tức giận: “Anh chờ xem, kỳ thi tháng này em nhất định sẽ đứng hạng hai.”
Lâm Phi gật đầu: “Tôi rất mong đợi.”
Không nhận được đáp án như mình mong muốn, Quý Lạc Ngư lại nghĩ tới bức thư tình kia, trong lòng anh tò mò, như chú mèo con nhảy tới, “Anh nói xem, tại sao bọn họ lại thích viết thư tình cho anh thế?”
“Không biết.” Lâm Phi không có một chút hứng thú nào với những chuyện như này.
Quý Lạc Ngư đảo mắt, anh đột nhiên xoay người đối diện với cậu: “Hay là chúng ta viết cho nhau đi?”
Lâm Phi: “???”
“Anh không nhận thư tình, em cũng không nhận thư tình, chờ sau này khi chúng ta đã tốt nghiệp, nhớ lại về thời thanh xuân của mình, thì không phải sẽ cảm thấy tiếc nuối hay sao. Cho nên không bằng em viết cho anh một bức, anh cũng viết cho em một bức, như vậy chúng ta đều có thể biết thư tình rốt cuộc là cái dạng gì.”
Lâm Phi: “…”
Lâm Phi cảm thấy người em trai này của mình quả đúng là thiên tài.
“Vậy tại sao cậu không đợi đến khi nào có người tỏ tình cậu, xem thư tình được viết như thế nào?”
“Như vậy sao được.” Quý Lạc Ngư nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em không thích người ta mà còn nhận thư để xem, lỡ như bị người ta hiểu lầm, cảm thấy em đang cho người ta cơ hội, đến lúc truyền tới tai của cô Triệu thì em lại bị gọi lên nói chuyện.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Quý Lạc Ngư làm ra dáng vẻ đã quyết định xong, “Tí về em sẽ viết luôn cho anh một bức thư tình, xong anh cũng viết lại cho em một bức, thế là ai cũng có thư.”
Nói xong anh quay người chạy về phía căng tin, không cho Lâm Phi chút cơ hội nào để từ chối.
Lâm Phi nhìn bóng lưng đang nhanh chóng bỏ chạy của anh, cậu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, anh thật giống trẻ con, nghĩ gì làm đấy.
Thôi được rồi, Lâm Phi bình tĩnh bước theo sau, Quý Lạc Ngư ít tuổi hơn cậu, tính cách lại trẻ con, không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao.
Quý Lạc Ngư mua nước xong thì cùng Lâm Phi trở lại sân thể dục, sau đó anh liền nghe thấy tiếng còi tập trung của thầy thể dục.
Hai người nhanh chóng đi đến vị trí tập trung, quả nhiên, vừa đi đến thì đã nghe thấy tiếng chuông tan học.
Thầy thể dục nói mấy câu liền phất phất tay cho lớp giải tán.
Quý Lạc Ngư đang suy nghĩ về bức thư, vừa trở về phòng học, anh đã bắt đầu lên mạng tìm cách viết thư tình.
Anh lên mạng xem các bài hướng dẫn, cảm thấy đa số đều giống nhau, rất nhanh sau đó anh xé một trang của vở bài tập ra và bắt đầu viết.
[Bạn cùng lớp Lâm Phi thân mến:
Xin chào, em là Quý Lạc Ngư học lớp 1- 3. Có thể anh không biết em, nhưng hình bóng của anh đã sớm được khắc sâu trong lòng em.
Em đã nghe qua bài phát biểu dưới quốc kì của anh ở sân thể dục, trên hành lang lại nhìn thấy vạt áo khi anh xoay người, khi ánh mình minh hôn lên mặt đất em vẫn luôn tìm kiếm hình bóng của anh, trong tim là sự nhớ nhung da diết, liên lục lặp lại tên anh.
Em thích anh, có lẽ anh sẽ không quan tâm, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết rằng em thích anh.
Anh từ núi cao đi qua,
Trắng ngần như tuyết
Cao vυ't như tùng
Anh từ đêm hạ đi tới
Sáng trong như ánh trăng
Đưa tình như gió
Anh là bình minh trong tim em
Là đào lý* không nói tương tư
Là nụ hoa quý giá nồng nàn mà tim em đang cất giấu
—— Quý Lạc Ngư lớp 1-3]
*Đào lý: thường ví với học trò, học sinh.
Quý Lạc Ngư viết xong, anh gấp tờ giấy rồi đưa sang bên cạnh.
Lâm Phi nhìn tờ giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cậu vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy đôi mắt tràn đầy mong chờ của Quý Lạc Ngư.
Lâm Phi: “…”
Lâm Phi yên lặng mở ra, cậu nhìn thấy bức thư tình đơn giản ngắn gọn này.
Sau khi đọc xong từng chữ một, cậu cảm thấy Quý Lạc Ngư thật sự cần đọc thêm nhiều sách hơn, đặc biệt là thơ.
Lâm Phi xé một mảnh giấy trong quyển vở bài tập, viết lại cho anh một bức thư tình.
Quý Lạc Ngư thấy cậu bắt đầu viết, trong long hồi hộp chờ đợi.
Anh không phải chờ quá lâu, còn chưa đến giờ tan học, Lâm Phi đã gấp lá thư tình của mình lại rồi kẹp vào trong sách.
Quý Lạc Ngư ngay lập tức mở ra đọc, anh chỉ thấy trên đó viết ba đoạn văn cổ của Trung Quốc, dịch ra là: Đọc nhiều sách lên em trai, không đọc sách thì sẽ chỉ viết được bức thư tình đơn giản như vậy, vừa không có lời hay ý đẹp vừa không thấy được tình cảm chân thành, tốt nhất em nên đọc nhiều sách một chút, mặt sau còn có tên một vài tập thơ hiện đại do Lâm Phi giới thiệu.
Quý Lạc Ngư: “…” Cho nên anh mất công viết thư tình cho cậu cũng chỉ nhận lại được mấy lời khuyên nhủ học tập?!
Cái này mà cũng được tính à?
Lâm Phi, anh cảm thấy như thế này có thích hợp hay không?!
Quý Lạc Ngư tức giận xé một mẩu giấy, viết cho Lâm Phi: 【Anh đang coi đây là chuyện gì? Khuyên nhủ học hành??? Anh làm thế mà cũng thấy được à?】
Anh phẫn nộ vo mẩu giấy lại, ném sang chỗ Lâm Phi.
Lâm Phi mở tờ giấy đã bị vo tròn ra, đọc một chút, rồi trả lời: 【Có gì không đúng à? 】
Quý Lạc Ngư: 【Em đang viết thư tình đó!!! Thư tình!! Em muốn thư tình!! 】
Lâm Phi: 【Này không phải là thư tình hả?】
Quý Lạc Ngư: 【Giống thư tình chỗ nào? 】
Lâm Phi: 【 Từng câu từng chữ đều rất chân thành, tha thiết. 】
Quý Lạc Ngư: 【… Cái đấy cũng không tính là thư tình! 】
Lâm Phi: 【Sao lại không? Từng chữ trong đấy đều chứa đựng tình cảm cùng lời nói chân thành từ tận đáy lòng. Chiều nay tan học, chúng ta đi nhìn một chút xem có quyển sách luyện đề nào thích hợp với cậu không. 】
Quý Lạc Ngư: “!!!”
Quý Lạc Ngư nuốt ngược cục tức vào trong bụng.
Lâm Phi yên lặng vo thêm một mẩu giấy rồi đưa cho anh: 【Lúc tóc đen không sớm chăm học, khi bạc đầu tiếc nuối vì học muộn. Còn trẻ không nỗ lực cố gắng, về già sẽ thành ăn xin. Đừng chờ đợi nữa, người trẻ rồi sẽ có lúc bạc đầu, không được buồn. Cố gắng lên! 】
Quý Lạc Ngư: “…”
Trong nháy mắt, Quý Lạc Ngư không còn sức sống mà gục xuống bàn.
Cố gắng lên, còn cố gắng lên, anh ấy thật tàn nhẫn!
Tại sao anh lại có một người anh trai lạnh lùng vô tâm như vậy!
Trên bục giảng cách đó không xa, cô Triệu bất đắc dĩ đè hai bên thái dương, hai người các cậu như vậy là đủ lắm rồi, tiết thể dục chơi bóng trên sân còn chưa đủ hay sao, giờ còn muốn chơi bóng trên bàn, tôi có bị mù đâu mà không thấy cục giấy đó được truyền qua truyền lại nãy giờ?!
Sao không truyền nó lên trên bục giảng luôn đi!
CôTriệu nhìn hai học trò thân yêu của mình, lại một lần nữa mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như chưa nhìn thấy gì.
Buổi chiều tan học, Lâm Phi thật sự đưa Quý Lạc Ngư đến hiệu sách cách trường học không xa, chọn cho anh mấy quyển bài tập ngoại khóa và mấy quyển luyện đề.
Quý Lạc Ngư nhìn chồng sách trên tay, không ngừng kêu: “Đủ rồi đủ rồi, thật sự đủ rồi, xin anh chừa cho em một con đường sống.”
Lâm Phi ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của anh.
“Mấy quyển này là mua cho tôi.” Cậu bình tĩnh nói.
Lúc này Quý Lạc Ngư mới thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì anh mua thêm một chút đi.”
Lâm Phi: “…”
Quý Lạc Ngư thuận tay giúp cậu lấy thêm hai cuốn sách, “Đây, hai quyển này anh chưa có này.”
Lâm Phi: “…”
Lâm Phi cầm lấy sách, vỗ nhẹ lên đầu anh rồi xoay người đi ra quầy thu ngân tính tiền.
Nữ sinh đứng bên kệ sách hưng phấn nắm tay bạn mình, hai mắt sáng lên, “Ha ha ha*, ngọt ngào quá.”
*Câu ban đầu “草草草”. Cười trong tiếng Nhật (わらう) không chỉ có nghĩa là hành động “cười”, mà còn thể hiện cảm giác buồn cười hay buồn cười khi nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì đó. Vào thời điểm này, niềm yêu thích viết tắt của người Nhật được bộc lộ. Để giải quyết rắc rối, người Nhật đã trực tiếp gõ âm La Mã đầu tiên của わ (wa), kana đầu tiên của Xiao, để diễn tả việc họ cười, tương đương với “Ha ha ha ha ha ha ha ha” trong tiếng Trung. Sau khi người Nhật gõ ra một chuỗi chữ w, thoạt nhìn trông giống như một mảnh cỏ! Vì vậy, trên internet có một thuật ngữ như “草草草”, cũng diễn tả tâm trạng thích thú của một người.
“Uầy, hai người bọn họ hợp nhau thật.”
“Mau chụp lại đi, rồi đăng lên tiệm ảnh cp!”
Quý Lạc Ngư nghe thấy tiếng động, theo tiếng kêu nhìn lại chỉ thấy hai nữ sinh đang đứng phía cách đó không xa, nhìn về phía mình.
Giống như không nghĩ tới chuyện sẽ bị anh đột nhiên thấy được, hai người bọn họ đều có chút xấu hổ thẹn thùng.
Quý Lạc Ngư nở nụ cười với bọn họ, anh không nói gì, quay người đi đến bên cạnh Lâm Phi.
Trong nháy mắt hai nữ sinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhịn không được mà cảm khái nói: “Quý Lạc Ngư đẹp trai quá!!!”
“Rất đáng yêu!”
“Còn dịu dàng nữa.”
“Anh ấy vừa đẹp trai, vừa dễ thương lại dịu dàng, nếu là phi thần tôi cũng thích anh ấy.”
“Không sai.”
Lâm Phi tính tiền xong, cùng Quý Lạc Ngư cầm sách đi ra ngoài.
Hai người vừa bước ra khỏi tiệm sách, đã có người hỏi ông chủ người vừa rồi mua cuốn nào và muốn lấy những cuốn tương tự.
Ông chủ không ngần ngại đọc ra một chuỗi tên sách, thành công gia tăng doanh số của cửa hàng.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Lâm Phi đang ngồi ở trên giường đọc sách thì đột nhiên nhận được tin nhắn mới từ Chúng Khâu Thược Kim, là một bức ảnh chụp vào buổi đêm, nói rằng cậu ta đã đến thành phố X.
Lâm Phi nhàn nhạt nói: 【Ừ. 】
Chúng Khâu Thược Kim thấy cậu vẫn không có ý định gặp mặt mình, cũng không nói thêm gì nữa, cậu ta chỉ nói: 【Vậy tôi đi thu dọn đồ đạc đây, ngày mai còn phải đến trường học báo cáo, chắc đêm nay không đọc sách được. 】
Dragon: 【Ừ. 】
Tuy nói vậy, nhưng khoảng hơn mười một giờ đêm, có lẽ công việc đã xong xuôi, Chúng Khâu Thược Kim lại lên mạng đọc sách một lúc, rồi viết ra ý kiến
của mình đối với một số đoạn mà Lâm Phi nhấn mạnh.
Lâm Phi được hệ thống nhắc nhở, thảo luận một chút với cậu ta, rồi tiếp tục đọc cuốn sách cậu đang đọc dở.
Quý Lạc Ngu đang chơi điện thoại di động, vừa mở WeChat ra liền thấy lớp trưởng 1- 3 nói ngày mai lớp sẽ có thêm một học sinh chuyển trường mới.
Học kỳ này đúng là có rất nhiều học sinh chuyển trường, Quý Lạc Ngư nghĩ, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến mình.
Quý Lạc Ngư không thèm để ý, anh cất điện thoại di động sang một bên, rồi quay qua ôm lấy Lâm Phi: “Ngủ thôi, đến giờ đi ngủ rồi.”
“Để tôi đọc xong đã.” Lâm Phi nhẹ giọng nói.
Quý Lạc Ngư dựa sát lại gần, nhìn tin nhắn trên điện thoại cậu, nhàm chán ngáp một cái, rồi anh dựa vào vai cậu.
Lâm Phi đọc hết một chương, lúc này mới buông điện thoại ra, tắt đèn đi ngủ.
“Ngủ ngon.” Quý Lạc Ngư ngọt ngào nói.
“Cậu cũng ngủ ngon.”
Quý Lạc Ngư “Ừm” một tiếng, anh ôm chặt lấy cậu, nhưng lại đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn cậu: “Thư tình em đưa cho anh đâu?”
“Cất đi rồi.” Lâm Phi bình tĩnh nói.
Quý Lạc Ngư hài long: “Em cũng cất đi rồi, em còn cho vào một cái phong bì, còn anh, thư tình của em anh cũng bỏ vào trong phong bì à?”
“Ừ.” Lâm Phi trả lời.
Cậu không tìm được cái phong bì nào phù hợp nên đã tự mình gấp một chiếc rồi cất vào trong ngăn kéo.
Quý Lạc Ngư thấy buổi chiều cậu còn bảo không cần thiết, mà buổi tối vẫn cất lá thư đi, trong lòng nhịn không được mà cao hứng.
Vừa vui mừng xong, anh lại nghĩ đến điều gì đó.
Anh giơ tay lên bật đèn, mở ngăn kéo tủ trên đầu giường của Lâm Phi, lấy sổ và bút bên trong ra.
“Điều 374, không được phép viết thư tình cho người khác!!”
Quý Lạc Ngư viết xong, chuyển qua cho Lâm Phi xem: “Anh đã được nhận và được viết thư tình, thanh xuân không còn gì tiếc nuối, cho nên sau này không cho phép anh viết thư tình cho người khác, có biết không?”
Lâm Phi nhướng mày, “Cho nên cậu thừa nhận cái thứ tôi viết buổi chiều chính là thư tình?”
Quý Lạc Ngư: “…”
Quý Lạc Ngư phồng hai má, bất đắc dĩ nói: “Miễn cưỡng tính đi.”
Nói xong, anh lại không cam lòng mà bổ sung thêm: “Nhưng hành vi này của anh là gian lận, làm sao lại có một bức thư tình không có chút tình cảm nào như vậy?”
“Như thế nào là không có tình cảm?” Lâm Phi không đồng tình: “Không chỉ có tình yêu mới được tính là tình cảm, ân cần dạy bảo cũng là cảm tình, cậu chỉ giới hạn thư tình ở mặt tình yêu, cũng quá gò bó.”
Quý Lạc Ngư: “???” Thế mà anh cũng nói được à?
Anh trai không mở miệng thì thôi, một khi anh mở miệng toàn nói những lời ngụy biện!!!
Quý Lạc Ngư phồng má: “Vậy anh đồng ý nhé?”
Lâm Phi giơ tay phải lên bẹo má anh một cái, cậu cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều.
“Trừ cậu ra, không ai dám bắt tôi viết thư tình.”
Quý Lạc Ngư nghe vậy, trong nháy mắt đắc ý: “Cho dù người khác có làm gì đi nữa, anh cũng không được phép viết.”
Lâm Phi: “…”
“Ừ.”
“Cũng không được nghe.”
“…Ừ.”
“Cũng không được xem.”
Lâm Phi: “…”
Quý Lạc Ngư ghé sát gần người cậu, “Cũng không được chạm vào luôn.”
Lâm Phi: “…”
“Sao cậu không xóa luôn hai chữ ‘thư tình’ ra khỏi từ điển của tôi luôn đi?”
Quý Lạc Ngư nghe vậy, chìa tay ra: “Đưa cho em từ điển của anh đi.”
Lâm Phi: “…”
Lâm Phi cúi đầu, cậu không khỏi bật cười.
Tuy rằng em trai của cậu hơi ích kỉ, tùy hứng và ngang ngược nhưng cũng rất đáng yêu.
Lâm Phi kéo chăn, nằm xuống: “Ngủ đi.”
“Cho nên anh đã đồng ý với em nhé.” Quý Lạc Ngư vội vàng tiến tới, dựa sát vào mặt cậu.
Lâm Phi nhéo nhéo mặt anh, “Nếu ngày mai cậu xóa được hai chữ này trong từ điển của tôi thì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu.”
Quý Lạc Ngư sao có thể chờ được đến ngày mai, anh lập tức xoay mình xuống giường, chạy đến bàn làm việc của cậu, mở từ điển ra, dùng bút lông xóa hai chữ “Tình” và “Thư” mà không để lại dấu vết gì, cho dù ai cũng không thể nhìn ra hai chữ này đã từng tồn tại ở đây.
“Xong.” Anh lại một lần nữa chạy đến trên giường, vui vẻ nói.
Lâm Phi nhìn vẻ đắc ý trên mặt anh, cậu chỉ cảm thấy anh thật sự rất trẻ con ngây thơ.
Ngây ngốc.
Mà lại rất đáng yêu.
“Ngủ ngon.” Cậu nhẹ giọng nói.
Quý Lạc Ngư cất quyển sổ đi, tắt đèn, một lần nữa chui vào trong chăn, hớn hở nói: “Ngủ ngon.”
Mơ đẹp.