“Tôi không có!” Tống Tường vội vàng nói: “Tôi là một người quý trọng sinh mệnh, chăm chỉ học tập, tôi không bao giờ nghĩ đến việc yêu sớm, ngược lại chính là cậu, tôi nghĩ cậu đã yêu đương từ lâu rồi.”
“Cho nên cậu đang trách tôi không cùng cậu yêu sớm có phải không?”
Tống Tường: “…” Đừng nói những lời kinh khủng như vậy có được hay không!!!
Cô rụt rè nói: “Tôi không có, nếu có thì tôi cũng chỉ muốn yêu sớm cùng với Vương Hậu Hùng* và Tiết Kim Tinh* thôi.”
*Vương Hậu Hùng - 王后雄: Hiểu đại khái là một nhà giáo dục vô cùng giỏi, viết ra rất nhiều cuốn sách ôn tập cho các học sinh của Trung Quốc.
*Tiết Kim Tinh - 薛金星: là nam, người dân tộc Hán, Đông Sơn Duy Phường, là chủ tịch tập đoàn giáo dục quốc tế Kim Tinh. Tiền thân của tập đoàn giáo dục quốc tế Kim Tinh là công ty hữu hạn phát triển thư nghiệp Kim Tinh Bắc Kinh, thành lập năm 2001.
Quý Lạc Ngư: “…” Gu của cậu mặn thật đấy
“Vậy cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì vậy?”
Tống Tường suy nghĩ một chút, cô không muốn thu hút sự chú ý của anh, nhưng lại không muốn nói ra lời thật lòng, suy nghĩ hồi lâu, cô cuối cùng cũng cắn răng nói: “Tôi thấy bạn cùng bàn của cậu rất đẹp trai, nhưng nhìn qua trông có vẻ khá lạnh lùng, tôi đang do dự, suy nghĩ xem không biết có thể thông qua cậu để làm quen với cậu ấy hay không, cho nên mới nhìn chằm chằm cậu lâu như vậy.”
Quý Lạc Ngư: “…”
Quý Lạc Ngư nhìn cô, mắt hơi híp lại.
Được lắm, có phải bây giờ cô không còn sợ anh nữa hay không, còn tại sao cô lại phải sợ, những điều này nên cút sang một bên.
“Cậu thực sự có hứng thú với bạn cùng bàn của tôi?” Quý Lạc Ngư nhẹ giọng nói.
Tống Tường yên lặng gật đầu một cái.
Tống Tường vẫn không hiểu tại sao Quý Lạc Ngư lại xuất hiện ở đây, lại còn trở thành bạn cùng bàn của Lâm Phi, không phải cô là “điểm chung duy nhất” giữa hai người bọn họ hay sao?
Nhưng mà đối phương là Lâm Phi, hơn nữa được gặp lại cậu vào thời học sinh, cô vẫn cảm thấy cậu chói mắt giống như ánh mặt trời.
Kiếp trước cô đã đem lòng thầm mến Lâm Phi, cô cũng lấy hết can đảm của mình để thổ lộ tình cảm với Lâm Phi, nhưng Lâm Phi đã từ chối cô, sau khi cô buông bỏ đoạn tình cảm này, cô đã thích Thượng Vân Dương, kể từ đó, Lâm Phi trở thành ánh trăng sáng chôn sâu trong lòng của cô, không liên quan đến tình yêu, mà cậu giống như một thần tượng, thôi thúc cô không ngừng tiến về phía trước.
Tống Tường không hối hận về việc mình đã từng thích Lâm Phi, chính vì thích Lâm Phi, cho nên cô mới không ngừng cố gắng, khiến mình trở nên ưu tú hơn, cho nên bất kể là quá khứ hay hiện tại, cô vẫn mong Lâm Phi có được một cuộc sống tốt.
Đương nhiên, sống lại một kiếp, cô cũng không muốn kiếp này của mình lại giống như kiếp trước, tiếp tục thầm mến Lâm Phi rồi mới đi sang con đường yêu đương với Thượng Vân Dương
Như vậy thì đau khổ lắm, cho nên lần này cô đã quyết định cùng Thượng Vân Dương yêu đương luôn.
Có điều ai mà nghĩ được Quý Lạc Ngư sẽ xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện này, anh còn hung hăng truy hỏi cô, Tống Tường không còn cách nào khác, cô chỉ đành kể về mối tình đầu của mình một lần nữa.
Cô nhìn Quý Nhạc Ngư, giả vờ bình tĩnh gật đầu nói: “Ừm, vậy cậu có thể giúp tôi làm quen cậu ấy được không?”
Quý Lạc Ngư: “…” Tôi có thể giúp cậu làm quen với cái quan tài.
Anh nhìn nữ sinh trước mặt, chỉ cảm thấy cô thật sự quá to gan, không chỉ nói láo ở trước mặt anh, lại còn dám tơ tưởng đến Lâm Phi.
Đúng là mơ tưởng hão huyền.
Anh cúi đầu, giống như đang nói thầm với Tống Tường, giọng của anh vừa trầm vừa dịu dàng: “Kỹ thuật nói dối của cậu còn tệ lắm, tuy rằng không biết tại sao cậu lại sợ tôi, nhưng nếu cậu đã sợ tôi, vậy thì tránh xa Lâm Phi ra một chút, nếu không, tôi không ngại biến nỗi sợ của cậu thành sự thật đâu.”
Tống Tường: “!!!”
Tống Tường ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy trên mặt anh không hề có một tia uy hϊếp nào, thậm chí anh còn nở một nụ cười ôn nhu dịu dàng, chỉ có điều ngữ khí của anh lại lạnh như băng.
“Hiểu rồi chứ?”
Tống Tường: “…”
Tống Tường nhìn thấy vẻ mặt đó của anh, cô cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Dáng vẻ này trông không giống như anh đang ăn dấm chua của Lâm Phi, cho nên mới bảo cô giữ khoảng cách với Lâm Phi, mà giống như anh đang ăn dấm chua của cô, nên mới bảo cô cút xa ra một chút.
Nhưng mà không phải Quý Lạc Ngư thích cô hay sao?
Mặc dù bây giờ các cặp đôi đồng tính có thể kết hôn, nhưng Quý Lạc Ngư không phải trai thẳng, thích nữ giới hay sao?
Cô do dự một chút, thử dò xét nói: “Vậy nếu như Lâm Phi chủ động tới gần tôi thì sao?”
Quý Lạc Ngư làm ra vẻ mặt đây khinh miệt: “Cậu tự tin thái quá rồi.”
“Vậy nếu như tôi vô tình đến gần cậu ấy thì sao?”
Quý Lạc Ngư cười lên: “Vậy thì cậu rất tự tin vào sức chịu đựng của bản thân rồi.”
Tống Tường: “…”
Hiểu rồi, quả nhiên anh đang chê cô, muốn cô cút xa ra một chút.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Tại sao cô chỉ vừa mới sống lại một kiếp, tình tiết đã thành ra như vậy rồi?
Điều này không đúng!
Không phải Quý Lạc Ngư thích cô hay sao?
Tại sao anh đột nhiên lại bắt đầu yêu thích ánh trăng sáng của cô?
Tống Tường rất nghi hoặc.
Kiếp này của cô hình như có gì đó không đúng…
Sau khi Quý Lạc Ngư cảnh cáo xong Tống Tường, anh cũng lười cùng đối phương nói lời vô nghĩa, cất bước trở về phòng học.
Tống Tường suy tư một hồi lâu, cuối cùng cô vẫn trở về chỗ ngồi của mình trước khi chuông vào học reo lên.
Cô thật sự tò mò về chuyện tình của Lâm Phi và Quý Lạc Ngư, lại nghĩ đến việc từ trước đến nay, diễn đàn trường luôn là nơi có nhiều chuyện bát quái nhất, vì vậy cô dựa vào trí nhớ của mình lên đăng nhập lên diễn đàn trường trung học số một.
Kết quả vừa mới đăng nhập cô đã thấy được ba bài post.
【 Tiệm ảnh cá nhân tháng chín của Phi Thần, cp không được vào! 】
【 Tiệm ảnh cá nhân tháng chín của Ngu (Ngư) mỹ nhân, cp không được vào! 】
【 Tiệm ảnh tháng chín của cp Phi Ngư!!! Ăn đường*! Để cho tôi ăn đường đi!! Này mẹ nó còn không không mau ship cp đi!! 】
* Từ ban đầu là “嗑” được hiểu nôm na là ship cp hoặc ngậm đường, ngậm kẹo ship cp. thuốc - 嗑yao (nghĩa sương sương là đập đá). “Tới giờ hai baba phát đường rồi".
Tống Tường: “!!!”
Trong nháy mắt con ngươi của Tống Tường chấn động.
Thế giới này cũng quá điên cuồng đi, bọn họ còn có thể ship cp cho ánh trăng sáng của cô và người thích cô.
Thật sự quá đáng sợ!