Hai người vừa ngoi lên bắt đầu chậm rãi thở, đợi bọt nước chảy xuống bớt, lúc này bọn họ mới nhìn thấy rõ mặt của anh, cũng nhìn thấy được nụ cười trên mặt anh.
Anh cười rất ngọt ngào, cả người toát lên vẻ đẹp rực rỡ long lanh, tinh xảo giống như mỹ nhân trong tủ kính, chẳng qua trong nụ cười của anh trời sinh mang theo sự châm biếm, giống như độc dược khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Quý Lạc Ngư nhân lúc hai người còn chưa kịp phản ứng, phút chốc lại dồn sức ấn bọn họ xuống nước một lần nữa.
Hai người kia ngay lập tức giãy dụa, nhưng bọn họ làm như thế nào vẫn không thoát ra được.
Quý Lạc Ngư lặp đi lặp lại như thế ba lần rồi mới chịu buông tay.
Anh nhìn người trước mặt còn đang giãy dụa, xoay đầu gối đá một cước về phía đối phương, khiến cho hai người trực tiếp ngã xuống mặt đất.
“Còn để cho tao nghe thấy chúng mày nói xấu Lâm Phi và Lâm Lạc Thanh một câu nào nữa, tao sẽ biến những gì mà chúng mày vừa nghĩ ra, từng chút từng chút thực hành ở trên người của chính chúng mày.”
Anh chậm rãi ghé sát vào tai của đối phương, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng ôn nhu, giống như lời thì thầm của tình nhân, “Đến lúc đó, có lẽ tao sẽ không biết giới giải trí loạn đến đâu, nhưng hai người chúng mày biến thành bộ dạng như thế nào, thì tao chắc chắn biết.”
Nói xong, Quý Lạc Ngư cười một tiếng, anh buông tay ra, xoay người quay về bồn rửa tay ban nãy tiếp tục rửa tay một lần nữa.
Anh nhìn hai người vừa mới từ trên mặt đất đứng dậy, ung dung đi ra ngoài.
Thậm chí anh còn nhớ đến chuyện mang tấm biển “xin vui lòng không làm phiền” kia đặt lại phía sau cửa.
Cuộc gọi của Lâm Phi đã kết thúc, lúc này cậu cũng quay trở về phòng bao.
Quý Lạc Ngư đi vào, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Anh nhìn thoáng qua danh sách những ca khúc chưa được hát, xác định vẫn chưa đến lượt ca khúc của mình, liền biến thành bộ dạng giống như người không xương mà tựa vào Lâm Phi.
Lâm Phi không nói gì, cậu cúi đầu, im lặng đọc sách trên app điện thoại.
Quý Lạc Ngư nhìn một cái, chỉ thấy trong hoàn cảnh này mà cậu vẫn còn có thể đọc sách, trong lòng anh cảm thấy thật sự bội phục cậu!
Cho dù cuộc sống có như thế nào thì cậu vẫn đọc sách không ngừng nghỉ, kể cả hôm nay có là ngày tận thế đi chăng nữa, anh phỏng đoán Lâm Phi cũng có thể bình tĩnh nói: “Để tôi xem xong một trang này đã.”
Quý Lạc Ngư bóc gói khoai tây chiên ra, vừa ăn vừa đút cho Lâm Phi.
Lâm Phi ăn vài miếng, khẽ nói với anh: “Cậu tự ăn đi, không cần để ý đến tôi.”
Quý Lạc Ngư “ừ” một tiếng, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn đút cho cậu một hai miếng.
Trịnh Tân Bách vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời có chút giật mình, trong đầu của cậu ta ngay lập tức nảy sinh một nghi vấn: Hai người bọn họ như thế này, liệu có phải quá thân mật hay không?
Anh em bạn bè nhà ai lại tình cảm như vậy chứ?
Quý Lạc Ngư không phải đang quá thân mật với Lâm Phi hay sao.
Cậu ta nhíu mày một cái, nhưng cũng không nói gì mà cúi đầu uống một ngụm đồ uống.
Quý Lạc Ngư cũng không phải đợi quá lâu, đã đến lượt bài hát của anh.
Đổng Tuấn Ba đưa mic cho anh, Quý Lạc Ngư nhận lấy, anh dựa vào trên người của Lâm Phi lười biếng mà hát.
Đang hát, cánh cửa đột nhiên bị đẩy tung ra, một giây kế tiếp, có hai người quen xuất hiện trước mặt anh.
“Chính là cậu ta!” Quý Lạc Ngư nhìn thấy đầu của người đang chỉ vào mình đã sưng thành một cục u lớn, anh ta nói với người bên cạnh, “Cậu ta chính là người vừa mới đánh em và Tiểu Mã!”
Anh nở một nụ cười, thầm nghĩ, thật đúng là thèm ăn đòn, này chẳng phải đang tự vác xác đến tận cửa hay sao.
“Cậu vừa mới đánh nhau à?” Anh đang suy nghĩ, lại nghe thấy âm thanh của Lâm Phi.
Quý Lạc Ngư ngẩng đầu, dùng vẻ mặt tràn đầy vô tội, anh nói: “Em chỉ vận động tay chân một chút thôi.”
Anh chỉ vào hai người đứng cách đó không xa, “Anh xem, bọn họ còn sống nguây ngẩy kia kìa.”
Đổng Tuấn Ba cùng Thi Kỳ đang ngồi ở một bên: ???
Không phải chứ, đây đâu phải là vận động chân tay một chút?
Ngoại trừ vận động tay chân một chút, anh còn làm cái gì vậy?!
Tiểu Mã ở bên kia cũng mở miệng, “Con mẹ nó! Mày đừng vội đắc ý, vừa rồi bọn tao không chú ý, mới để cho mày lợi dụng sơ hở, giờ thì mày không còn may mắn như vậy nữa đâu!”
Nói xong, Tiểu Mã lao vọt tới, anh ta muốn báo thù cho bản thân.
Lâm Phi thấy anh ta vẫn đang hoạt bát nhanh nhẹn, lại còn có thể nói những lời dọa dẫm, cậu cũng thấy yên lòng hơn… Quý Lạc Ngư quả thật chỉ đánh nhau đơn thuần, chứ không làm cái gì không nên làm.
Giản Hạo đang ngồi ở bên ngoài, thấy người xông tới, cậu ta vội vàng đứng lên, ngăn Tiểu Mã lại.
Khi người kia nhìn thấy Tiểu Mã bị chặn lại, anh ta cũng tức giận mà hung hăng lao tới. Ngay lập tức, hai bên bắt đầu giao chiến trong không gian nhỏ hẹp này.
Dáng người của Quý Lạc Ngư rất đẹp, trông gầy gò, nhìn thế nào cũng giống quả hồng mềm* dễ bị người ta bắt nạt, hơn nữa tất cả mâu thuẫn cũng từ anh mà ra, chỉ chốc lát sau, phần lớn người đều vây xung quanh anh.
*Quả hồng mềm: Quả hồng có xu hướng trở nên mềm sau khi để lâu, và quả hồng mềm có nghĩa là chúng sẽ dễ dàng bị xử lý. Thời xưa, nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa, làm người phải có cốt khí, đàn ông là trụ cột của gia đình, phải sống có phẩm cách, không thể coi như quả hồng mềm dễ bị đè nát.
Quý Lạc Ngư cũng không quan tâm, đối phương lao lên một tên anh hạ một tên, lên hai tên anh hạ luôn một đôi.
Từ lúc năm tuổi, anh và Lâm Phi đã bắt đầu được huấn luyện võ thuật chuyên nghiệp, Quý Lạc Ngư luôn tỏ ra vô cùng ghét bỏ những môn học khác, nhưng đối với võ thuật anh lại học rất nghiêm túc chăm chỉ, vì khi học nó anh có thể bảo vệ Quý Dữ Tiêu và Lâm Lạc Thanh.
Cũng bởi vậy, những tên côn đồ tạp nham này ngoại trừ sự to mồm và hung hăng ra, thì thật sự không đáng để anh nhìn tới.
Anh đang đánh, thì thấy có người đánh về phía Lâm Phi, Lâm Phi né một đòn rồi thuận thế tóm lấy đối phương.
Quý Lạc Ngư không chút suy nghĩ, anh nhanh như chớp bước đến bên cạnh Lâm Phi, xoay người đạp tên kia xuống đất, sau đó giơ chân giẫm lên tay của hắn ta.
Anh cúi thấp người, gằn giọng đe dọa: “Mày còn dám tới gần anh ấy, tay nào của mày chạm vào anh ấy, tao sẽ đánh què cái tay đó.”
Nói xong, anh dùng sức đè bẹp anh ta xuống, sau đó mới đứng thẳng dậy, nhìn về phía Lâm Phi, đúng tình hợp lý nói, “Không cho phép anh đυ.ng vào hắn ta.”
Làm sao Lâm Phi có thể chạm vào mấy tên lưu manh này?
Bọn nó có tư cách gì?!
Bọn nó không xứng!
Lâm Phi: …
Có đôi lúc Lâm Phi cảm thấy em trai nhà mình ở một số phương diện thực sự là một nhân tài.
Cậu lui về phía sau một bước, ngồi trên ghế sô pha, hất cằm một cái, “Mời em.”