"Minh Đàm, em!"
“Sao thế, anh cho rằng em không dám sao? Thế anh có dám kiểm tra không?”
Cô cười không kiêng nể gì, thậm chí nắm tay anh, phủ lên nơi giữa hai chân mình..
Cái này không thể, không thể được, bọn họ là anh em, là anh em ruột thích. Cô chỉ là do còn quá trẻ nên không hiểu chuyện, bởi vì đột nhiên mất đi cha mẹ mới sai lầm gửi gắm tình cảm trên người anh, anh nên ngăn cản cô, khuyên nhủ cô, chứ không phải giống như bây giờ, bị em gái nắm tay, đút ngón tay vào l*и cô, kiểm tra xem có dấu vết thằng khác để lại hay không.
Minh Đàm không cởϊ qυầи lót, chỉ kéo sang một bên, cắm ngón tay của anh vào l*и mình, bên trong ấm áp, ẩm ướt, sạch sẽ, không có dấu vết của người khác, không có thứ thuộc về người đàn ông khác, chỉ có nước l*и chảy ra từ thân thể cô em gái mà anh yêu thương, tầng tầng lớp lớp thịt bên trong l*и bao vây ngón tay anh, co rút lại mυ'ŧ lấy ngón tay của anh.
Minh Đàm mỉm cười thành công, cô ngửa đầu, cố gắng áp sát anh, chân cũng khép chặt lại, ngậm ngón tay anh vào l*и, phủ váy lên: "Em chẳng làm thế đâu, đùa anh thôi.”
Thịt mềm trong l*и của cô bởi vì thân thể cô nâng lên mà co rút lại, kẹp ngón tay anh, mυ'ŧ ngón tay anh, mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn, mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn hơn chính là gương mặt Minh Đàm cười tủm tỉm, cô nhẹ nhàng nói: "Nhưng anh à, một ngày nào đó, trong này sẽ bị người khác đυ. vào, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.”
Trần Tông Nguyệt đã chịu đựng hết nổi, anh không nghe được một chữ nào nữa, muốn rút ngón tay ra, muốn rời khỏi căn phòng kéo rèm cửa sổ kín mít, không thể lọt ánh sáng vào trong. Ngón tay dính nước mùa l*и chậm rãi rút ra ngoài, không biết cọ đến đâu, cô rêи ɾỉ một tiếng, lại còn thở dốc, cô cười tủm tỉm: "Một ngày nào đó, em cũng sẽ rêи ɾỉ dưới thân người khác như vậy đó anh ——"
Cô nhìn chằm chằm Trần Tông Nguyệt, càng nói càng kiêu ngạo: "Nói không chừng em còn có thể liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ cho người đó, sẽ mang thai con của anh ta, bụng em sẽ to lên..."
Trần Tông Nguyệt không thể nhịn được nữa, ngón tay còn dừng lại trong l*и của cô, mạnh mẽ đút vào, eo của cô cũng theo đó chìm xuống, ngửa cổ ra sau, thở dốc: "Thế nào, hả anh?"
Vẻ mặt của cô vô tội.
Trần Tông Nguyệt sống qua hai mươi lăm năm, thân thể phụ nữ mà anh nhìn thấy đầu tiên lại là của em gái ruột.
Anh vùi đầu vào giữa hai chân cô, mυ'ŧ hạt le của cô, hôn lên l*и của cô, đầu lưỡi đưa vào liếʍ thịt mềm bên trong, hàm răng cắn lên bẹn của cô, khi cô không kiềm chế được muốn kêu ra tiếng, anh lại giơ tay lên bịt miệng cô.
Anh không có kinh nghiệm, không có quy luật, chỉ liếʍ, mυ'ŧ, cắn, ngậm hết lần này đến lần khác.
Minh Đàm nhanh chóng nước mắt lưng tròng phun nước, bắn đầy lên trán anh, trượt theo sống mũi, một đường chảy xuống đến trên môi anh.
Anh liếʍ đi, tay chống sang hai bên cô.
“Sau đó thì sao, còn làm gì nữa? Không phải em nói mình có kinh nghiệm lắm sao? Minh Đàm, em còn muốn anh làm em thế nào nữa đây?
Bαo ©αo sυ cô để ở khắp nơi trong phòng đã phát huy tác dụng vào lúc này, bọc bị xé ra, Minh Đàm giờ phút này say rượu nửa tỉnh, nắm lấy thứ đó, sững sờ khi thấy của anh và của diễn viên trong phim AV rất khác nhau, mà Trần Tông Nguyệt cười khẽ, ngồi thẳng dậy, muốn rời đi, muốn tìm lại cách làm bổn phận làm anh của mình: "Đàm Đàm, trước khi làm chuyện phải suy nghĩ hậu quả cho kỹ, sau tối nay, mong em coi như vẫn chưa có chuyện gì xảy ra..."