Chương 2
“Vệ Trình?” Cô không ngừng chớp mắt, như không thể tin được sự thật trước mắt.
Khi nghe cô gọi mình bằng tên thay vì gọi là anh trai, Vệ Trình mỉm cười nhìn cô một cách cưng chiều.
Hoa Hoa còn đang kinh ngạc, Vệ Hi liền đưa cô ấy lên lầu, cùng Vệ Trình đi dạo hai vòng nhà ăn của trường.
“Anh, sao anh lại đến Khang Thành? Cũng không báo với em, không, hay anh chỉ quay về nhìn em thôi phải không?” Cô có chút kinh ngạc, nhướn mày, nói đùa.
Vệ Trình trầm mặc một lát, sau đó sửng sốt nhìn cô: “Ừ, đúng thật là cố ý tới đây để gặp em.”
Vẻ mặt không thể tin được của Vệ Hi khiến anh có chút xấu hổ. Đành phải quay lưng lại, từ trong cặp lấy hộp đựng điện thoại đã chuẩn bị từ tối qua ra đưa cho cô.
“Đưa quà mừng khai giảng cho em. Từ giờ trở đi, em sẽ là học sinh cấp ba, không còn là một đứa trẻ nữa...”
Vệ Hi chậm rãi mở hộp, bên trong là một chiếc điện thoại di động đời mới nhất.
“Tại sao lại đưa điện thoại di động cho em? Hơn nữa, em đã có rồi, không thể nhận thêm của anh nữa.”
Sự từ chối của Vệ Hi khiến anh có vẻ không vui.
“Cái của em để sử dụng hàng ngày và chỉ dùng cái này khi liên lạc với anh. Được không?” Nói xong, anh lấy điện thoại ra, Vệ Hi nhận ra nó giống hệt chiếc được đưa cho cô, chỉ khác màu sắc thôi.
“Trong đó đã có lưu số, trong danh bạ chỉ có số một mình anh.”
Giọng điệu của Vệ Trình không cho phép cô từ chối.
Cô ấy ngừng lại và cuối cùng gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy cô gật đầu, Vệ Trình rốt cục khôi phục lại nụ cười trên mặt, vẫn nhìn cô đắm đuối như thế.
“Anh tới đây chỉ để đưa điện thoại di động cho em thôi à?” Vệ Hi hỏi anh.
“Anh còn muốn nói với em một điều…” Anh chậm rãi nghiêng người tới gần, ghé sát vào tai cô.
“Học tập chăm chỉ nhé, và...anh sẽ nhớ em...”
Vệ Hi nghe vậy, lập tức đỏ mặt đến mang tai: “Ồ... à...” Sao bỗng nhiên mình lắp bắp thế nhỉ...
Trước khi rời đi, Vệ Trình ôm nhẹ cô rồi buông ra ngay lập tức, mặt đầy ý cười lặp lại lời vừa nói: “Học hành chăm chỉ, đừng để cho anh biết em quen bạn trai...”
Vệ Hi càng ngày càng mơ hồ, đây chính là Vệ Trình sao? Người anh họ cùng mình cởi truồng lớn lên?
Tại sao mình càng ngày càng không hiểu anh?
Nửa đêm Vệ Hi nằm trên giường lấy chiếc điện thoại di động anh đưa cho cô từ dưới gối ra. Đã nửa tháng cô cũng không mở máy, cũng không thấy tin nhắn nào từ anh.
Trong một lần nổi hứng, cô dùng điện thoại di động để chụp khuôn mặt vừa bị tàn phá sau khi trải qua quá trình huấn luyện quân sự, là một tấm ảnh lập tức gửi đi.
Không ngờ anh lại trả lời ngay: Không nói dối?
Cô ấy nhìn một cái rồi trả lời ngay: Nói dối có trông như thế này không?
Vệ Trình đáp lại cô bằng ba biểu cảm dở khóc dở cười.
Vệ Hi nhìn chằm chằm điện thoại, bất giác mỉm cười, lại hỏi anh: “Anh đưa điện thoại cho em, nhưng đã lâu không thấy anh gửi tin nhắn cho em.”
Trong lòng Vệ Trình có chút bất mãn, một khắc anh cũng không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
“Anh đang đợi em gửi tin nhắn cho anh.”
Vệ Hi nhìn thấy mấy chữ anh gửi, cô không khỏi trợn mắt, ném điện thoại sang một bên, không nói nữa.
Mười phút sau, lại có một tin nhắn khác được gửi tới: “Cuối tháng anh sẽ tới tìm em.”
Vệ Hi nhìn thấy, trong lòng thầm vui mừng, không khỏi gõ hai chữ: “Thật sao?”
Lại là tin nhắn trả lời ngay lập tức: “Ừ”
Nhìn thấy câu trả lời chắc chắn của anh, cô tỏ ra vui vẻ, khẽ mỉm cười, tắt tiếng điện thoại rồi nhét vào cặp.
Đếm kỹ từng ngày, chớp mắt đã cuối tuần rồi.
Vệ Hi vốn đang suy nghĩ về việc Vệ Trình nói cuối tháng sẽ đến Khang Thành tìm cô, trong lúc trò chuyện thỉnh thoảng cô lại nhắc đến.
Vệ Hi: “Cuối tháng là ngày mấy?”
Cô không thể không hỏi anh.
Phải rất lâu đối phương mới gửi tin nhắn: “Sao vậy? Nhớ anh à?” Vừa gửi đi, Vệ Trình cảm thấy không thích hợp, lập tức thu hồi tin nhắn.