Hey, Quái Vật Nhỏ! Cưng Đi Nhầm Phim Trường Rồi!

Chương 8

Viên thịt tham lam ăn cơm, khiến chiếc lá rung động. Bỗng nhiên chiếc lá khép lại, răng cưa xung quanh đâm xuyên qua cơ thể viên thịt.

“Chít!”

Tiếng kêu thảm thiết mỏng manh không cách nào lay chuyển được màn mưa, tuy có hơi đáng thương nhưng cũng có phần buồn cười. Dù những chiếc răng cưa đâm xuyên người viên thịt màu hồng, khiến nó đau đến mức điên cuồng vặn vẹo nhưng nó vẫn cố gắng hút đám chất lỏng chứa kịch độc kia.

Dù có đau khổ thế nào cũng không ngăn được niềm vui sướиɠ khi được lấp đầy bụng, đây chính là ý nghĩa của việc được sống.

“Chít!”

Một tiếng hét đau đớn truyền ra từ trong bụi cỏ.

Một viên thịt màu hồng tròn vo bị lá cây bắt ruồi biến dị kẹp chặt, từng răng cửa trong cái lá đâm xuyên cơ thể viên thịt.

Đây đúng là một chuyện rất đau đớn. Nhưng viên thịt màu hồng chỉ vặn vẹo nhúc nhích, đôi mắt to tròn đã ẩm ướt hơn nhưng tốc độ ăn chất độc của nó vẫn không chậm đi chút nào.

Một lát sau chiếc lá giãn ra, từng chiếc răng cưa được rút ra, đau đớn trên người viên thịt được giảm bớt. Viên thịt màu hồng nhạt nhanh chóng lao về phía chiếc lá có chất độc đỏ sậm lớn nhất.

Nó có thể làm bất kỳ việc gì vì một miếng ăn.

Chiếc lá lại rung động rồi khép lại một lần nữa, răng cưa lại đâm vào cơ thể viên thịt.

“Chít!” Một tiếng thét chói tai còn thảm hơn lúc trước nhưng kết quả đạt được lại khá phong phú. Chất độc màu đỏ sậm nhanh chóng chui vào bụng viên thịt màu hồng. Kể từ khi bò lên cây bắt ruồi biến dị, viên thịt không còn đi đâu nữa cả.

Mấy tháng trôi qua, viên thịt màu hồng đã mập lên rất nhiều, màu sắc trên người nó càng tươi non hơn, thịt mềm càng trong suốt hơn. Những chiếc lá cây bắt ruồi biến dị vốn cao thẳng cũng vì sức nặng trên người viên thịt mà cong veo sắp chạm đất.

Một bọ ăn xác từ dưới bùn đất lên, xúc tu trên người nó đong đưa ngủi ngủi mùi vị trong không khí.

Con dế ngẩng đầu lên nhìn về phiến lá đan áp sát mặt đất. Trong chiếc lá truyền đến một thơm ngon ngọt khiến nó thèm nhỏ dãi.

Móng vuốt sắc bén thăm dò vươn ra bò lên chiếc lá.

Chiếc lá khẽ rung lên rồi chợt khép lại.

“Chít!” Một tiếng kêu đau đớn đột ngột vang lên. Thì ra bên trên có thứ gì đó!

Xúc tu của con bọ ăn xác nhanh chóng đong đưa càng dùng sức lôi kéo chiếc lá hơn, móng vuốt như kìm sắt dễ dàng cạy mở răng cưa. Một viên thịt bụ bẫm mập mạp lăn từ trong chiếc lá ra rơi xuống mặt đất.

“Chít chít…”

Viên thịt béo ú bất an kêu rên, vì ngã xuống đất bất ngờ khiến nó choáng váng chưa bình tĩnh lại được.

Con bọ ăn xác lập tức buông lá cây ra, vồ lấy con mồi và cắn đứt một miếng thịt mềm trong suốt bằng cái miệng sắc nhọn.

Viên thịt màu hồng đau đớn kêu lên, cơ thể mũm mĩm giãy giụa dữ dội, lật nhào con bọ ăn xác lên.

Bọ ăn xác nằm ngửa trên mặt đất, trong miệng nó vẫn đang nhấm nuốt miếng thịt mềm trong miệng. Chất thịt trông thì rất tươi non nhưng lại rất dai. Cái miệng của bọ ăn xác không ngừng nhai, một hồi lâu vẫn không nhai xong miếng thịt này. Mấy phút sau, con bọ ăn xác chịu thua từ bỏ việc nhai, nó cố nuốt hết miếng thịt vào bụng.

Trong khi bọ ăn xác đang tập trung nhai nuốt miếng thịt thì viên thịt màu hồng đã chui xuống đất nhanh chóng bò đi, tiếng kêu chít chít tràn đầy phẫn nộ vang lên.

Nó sẽ nhỡ kỹ mối thù này!

Con bọ ăn xác quay cơ thể về vị trí cũ, nó muốn cắn thêm một miếng thịt nữa nhưng lại phát hiện con mồi đã biến mất. Xúc tu từ người bọ ăn xác chạm vào bùn đất rồi ngửi mùi vị còn lưu lại, nó lập tức dùng những đôi chân đầy móc câu sắc bén đào bùn đất lên đuổi theo.

Trong đất đen như mực và hôi thối, cơ thể kẹt bên trong rất khó di chuyển. Điều này khiến viên thịt màu hồng nhớ đến vực sâu. Nơi sinh ra nó và cũng khiến nó sợ hãi.

Sau khi viên thịt chạy đến nơi đủ xa, nó lập tức chui ra khỏi bùn đất chạy đến chỗ cục đá lớn. Trên tảng đá có rất nhiều lỗ, là nơi ẩn trốn rất thích hợp.