Khổ Qua Truyện: Kiếp Sau Không Sinh Vào Nhà Huyền Môn

Chương 20: Chương 20

Năm Hải gật gù:

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Được rồi. Kể từ giờ, chiến dịch đánh bại Tả Thiên sẽ được vạch ra rõ ràng.

Sáu Quốc với cái tài ăn nói, cùng với số bánh kẹo của nó được phái đi do thám người bên kia. Khổ Qua có chút buồn, vì cậu biết mình không bằng mấy anh:

- Cho em hỏi, còn em phải làm gì?

- À, út khổ thì ráng luyện tập. Chỉ cần em cầm hòa, cầm chân bọn chúng là được.

Kỳ sát hạch là ngày các đệ tử của các dòng, các núi được cọ xát thực lực với nhau. Nơi diễn ra sẽ ở tại ngay xã hội con người. Mỗi kỳ như vậy thì bài kiểm tra lại khác nhau, không có năm nào giống năm nào. Nhưng có 1 số dòng tu sẽ vì lý do đặc biệt, được chấp thuận mà không tham dự như xuất sơn hành pháp, bận việc phàm quan trọng,……. Năm nay thì chỉ có 3 dòng lớn tham dự, cũng gọi là đông đủ khi mà có núi Âm Tà, núi Tiên cùng với Tả thiên. Khi kết thúc bữa cơm, và được nghỉ ngơi buổi tối. Ở bên ngoài có nhiều đứa trẻ đang tổ chức chơi trò chơi với nhau. Đội núi Tiên cùng ùa vào tham gia, chỉ có Khổ Qua là ở trong phòng luyện tập thiền, đồng thời ngủ sớm. Sáu Quốc cầm xấp hình siêu nhân, cùng với bịch bi ra dụ dỗ:

- Chơi lật hình với tụi anh không. Có bi ve nữa nè út?

- Dạ hông anh. Em tranh thủ thời gian luyện thêm. Mấy anh chơi trước đi

- À ừ, lát nữa chú Tư có hỏi thì bảo tụi anh sang bên sân võ nghen. Dưới đó đông vui lắm

Khổ Qua chờ khi mọi người đi khỏi thì bắt đầu luyện pháp quyết của chú Phạm Thiên. Theo lời diễn giải, và vắn tắt của ông kẹ thì gồm 3 câu dịch sát với tiếng Hán và dùng 1 số từ Việt để cho dễ hiểu:

- Trước dưỡng Đạo Đức, sau rèn Trí Tuệ. Hiểu được quy tắc vận hành, nắm được căn nguyên vạn vật

- Trước thành nhân, sau thành đạo. Chấp nhận sinh diệt liên tục, cảm được biến thiên mà bất diệt

- Vô Thủy có khởi có kết, thời không vô tận. Thông tường tứ diệt: Tử Nhiệt,Vật Lực, Tối Lượng, Chân Không Giả

Có 3 cảnh giới đó ứng với từng câu lớn, mỗi câu lớn lại chia thành nhiều câu nhỏ đi cùng, mỗi câu nhỏ lại tách riêng thành 1 bộ. Cực kỳ sâu rộng, học không chỉ để thuộc, mà còn phải hiểu, diễn giải theo ý của mình. Khổ Qua ngồi trong tư thế kiết già, hai tay chắp lại hạ dần dần, mỗi 1 phân hạ xuống thì Khổ Qua lại thông qua huyệt bách hội thu vào khí, tới khi đan điền dần có cảm giác nóng. Khi thiền đạt tới cảnh giới hỷ lạc vô biên, không có gì sánh bằng, toàn thân cảm tưởng nhẹ như không, đầu óc minh mẫn không bị trói buộc bởi ràng buộc. Hiện tại thì Việt Nam vẫn chưa có được 1 vị thiền sư, ngay trên thế giới cũng chỉ có 3 vị Thiền Sư. Đây là điều để giới tu sĩ phấn đấu. Khổ Qua nhập thiền cực kỳ khó khăn, cơn đau ở chân khi kiết già, lưng run rẩy 1 hồi. Mà thời gian thiền mà mỗi người nhập môn phải chịu tùy vào, nhưng riêng đệ tử núi Tiên thì phải trên 2 tiếng. Đôi chân Khổ Qua đau cực kỳ, Khổ Qua cố nén cơn đau, ngồi thẳng lưng, hít thở đều đặn. Việc gì cũng cần từng bước cơ bản gian khổ, không 1 con người nào sinh ra đã biết chạy, chẳng 1 hạt giống nào vừa gieo đã ra quả... Khi thời gian 2 tiếng kết thúc, thì cũng là lúc 5 người anh kia đi về. Họ thấy Khổ Qua người toát mồ hôi, run nhẹ ngồi thiền cực kỳ tâm đắc, nhất là hai Thiên và 3 phát:

- Út khổ nó lấy siêng năng rèn luyện bù cho tư chất. Mấy đệ phải lấy làm động lực, noi gương đó.

- Dạ dạ, anh hai, anh ba nói chí phải. Đúng là út khổ cho anh em thấy tấm gương vượt khó

Khổ Qua kết thúc 2 giờ ngồi thiền, tuy chưa đạt được nhiều kết quả nhưng đã khiến cậu thấy tốt hơn:

- Dạ, em còn chậm lắm. Mấy anh nói vậy em ngại lắm

- Có công mài sắt, có ngày thành kim. Khổ luyện luôn là yếu tố mà anh em chúng ta cần. Cố lên lên út

Sáu anh em đi đánh răng, lên giường đi ngủ. Khổ Qua nằm ngủ khi tới gần 12 giờ thì thức giấc, cậu biết giờ là lúc đi tới gặp ông Cao và Ngạc để tiếp tục rèn linh cảm, và hạ âm. Cậu cố chuyển mình thật nhẹ nhàng. Lấy cái gối ôm đặt ở giữa, rồi lấy chăn đắp lên như có người nằm thật. Khi đó rón rén đi ra ngoài, cậu đóng cửa thật nhẹ chầm chậm tránh để phát ra tiếng cót két đánh thức mấy anh em thức dậy. Trời tối om, đom đóm soi sáng cho con đường cậu bé nhỏ đi học. Khổ Qua cũng thấy tò mò, dừng lại xem rốt cục ở bên trong đây có gì mà lại có nhiều đom đóm tụ lại vậy. Hóa ra, bên trong là 1 mảnh vườn nhỏ. Có gieo hạt và nảy mầm và dẫn tới nhiều ốc sên tới sinh sản. Đom đóm thích nhất là thịt ốc sên, chúng kéo tới đây mỗi đêm để kiến ăn. Khổ Qua nhìn thế giới thu nhỏ trước mắt mà quên mất việc mình phải đi, cho tới lúc 1 bàn tay vỗ lên người khiến cậu giật thót mình rơi xuống, mông va vào đất bịch kêu đau:

- Ây da, ơ, ơ, con xin lỗi ông Cao. Con, con xem đom đóm tới trễ

ông Cao không trách mắng mà bế cậu lên xem tiếp:

- Con thấy bên trong có gì, nói ông nghe?

- Dạ, có cây,có ốc, có đom đóm, đóm ăn thịt sên, đóm tỏa sáng

- Rồi còn gì nữa?

- Dạ, con hông biết nữa ông?

ông Cao chỉ vào đó rồi bảo:

- Vạn vật muốn sinh tồn thì buộc phải đấu tranh. Mỗi sinh mệnh đều quý giá, chúng là những điều thần kỳ mà tạo hóa nhào nặn. Dù là 1 con vật nhỏ bé, thì nó cũng là duy nhất trên thế giới, chẳng có đồng loại giống nó nữa. Con phải biết quý trọng sinh mệnh. Thế giới luôn vận hành theo quy luật đã được đặt. Con thấy chuỗi thức ăn này chưa, nếu 1 mắt xích dừng thì toàn hệ sinh thái sẽ chết. Sinh ra và chết đi đã là điều mà ai trong chúng ta phải trải qua.

- Dạ, mà ông ơi. Thế chúng chết đi có đầu thai thành người không, mà con nghe có kiếp trước kiếp sau nữa? Sên chết đi có hận đom đóm, mà quay lại trả thù không ông?

ông Cao cười hiền, xoa đầu Khổ Qua:

- Trước khi con người xuất hiện thì quy luật sinh tồn đã có. Ngay cả con người buổi ban sơ cũng bị dã thú ăn thịt. Chúng ta dần tìm ra lửa, biết chế tạo vũ khí mà chống trả. Để ta kể con nghe về chuyện ta

- Dạ dạ

- Khi ta nhận chức quan, đầu tiên là diệt trừ nạn mê tín dị đoan, gϊếŧ bớt đám thầy pháp gây hại. Kế tới là trừ bọn giặc cướp. Ngày chúng bị bắt, mang ra pháp trường. Tên đầu sỏ luôn miệng chửi ta, hù dọa rằng: “Có làm ma, thành quỷ cũng tới tìm ta báo thù” Con biết lúc đó ta như thế nào không? Ta tới nắm đầu hắn, ghì vào dao đầu hổ: “Khi còn sống, mày chẳng là đối thủ của bổn quan. Thì khi chết đi há là đống xương tàn, dù là ma quỷ thì 1 gươm cũng chém chết mày vạn lần - Trảm thủ”

- Oa oa, thế cướp có tới tìm ông nữa chứ?

- Hahaha, có. Tên cướp đó chết không siêu thoát,thân xác chẳng ai nhận bị ta trêu đầu ở chợ, xác thì vứt ngoài bìa rừng cho thú dữ ăn. Đêm ta ngồi đọc sách thì thấy hắn tới tìm

- Có đáng sợ không ông, rồi hắn làm gì ông – Khổ Qua chăm chú nhìn vào ông Cao

- Hahahaha, con nghĩ hắn làm được gì? Ta thấy hắn đứng ngoài cửa, toang rút gươm ra trảm thì hồn tướng cướp quỳ xuống cầu xin ta sớm thả đầu hắn đi chôn, thân xác tuy bị dã thú ăn nhưng dùng gỗ làm thân đóng đầu vào cũng được. Ta cứ theo quốc pháp mà làm. Nhưng có cái tình người, xét thấy hắn đã chết, ăn năn hối cải thì cũng nương cho chút tình người

- ông Cao không sợ ma hả?

- Hừ, người học đạo thánh nhân, há lại sợ đám quỷ thần. Chỉ hù dọa được người phàm thôi. Ừm, mà nói nhiều thì con cũng phải hiểu được chút gì chưa?

- Dạ có