Khổ Qua Truyện: Kiếp Sau Không Sinh Vào Nhà Huyền Môn

Chương 15: Chương 15

ông Cao dẫn Khổ Qua tiến lại gần ngôi nhà, mà bên trong bóng đen kia đã ngồi bật dậy. Miệng thở ra hơi thở có mùi, làm tất cả những ai trong phòng rơi vào hôn mê chìm sâu. Bóng đen chồm dậy, há miệng tiến lại sát với 1 người nằm cạnh. Khổ Qua ở bên ngoài cũng chỉ thấy lờ mờ, không thấy rõ đó là ai cũng không biết là gì. ông Cao chỉ vào:

- Nó đang hút lấy sinh lực của sư huynh đệ con. Giờ là lúc con làm siêu nhân giải cứu, lẹ cái mông lên

- Nhưng, nhưng con đánh có lại nó không ông Cao

- Hừ, không lại cũng phải đánh. Sợ cũng phải làm. À, bịt cái mặt lại, kẻo có người thấy mày.

ông Cao bịt cho cậu cái tấm vải che mặt như mấy tên thích khách trong phim, khi chưa kịp chuẩn bị thì ông Cao nắm lấy cổ áo ném thẳng vào thông qua cửa sổ. Bóng đen đang chuẩn bị tận hưởng sinh lực tinh khiết từ trong thân xác trẻ con thì bị Khổ Qua bị ném rơi trúng người.Cả hai nhào xuống đất, Khổ Qua bấu lấy tay nó kéo mạnh ra thì ăn ngay 1 cú đạp giữa bụng. Khổ Qua trong bóng tối không thấy rõ đó là ai, mà cũng chẳng cách nào quan sát được vì quá tối. Bóng đen chồm dậy, tung thêm 1 loạt các đòn võ vào người. Khổ Qua chỉ loạng choạng đứng dậy ăn ngay 1 cú đánh tạt vào má khiến 1 bên tê đi, khi bóng đen kia lại phi thêm 1 đòn gối vào hạ bộ định kết liễu thì Khổ Qua vừa may đưa hai tay đỡ lấy, thuận theo đà tâng lên trên không rồi bổ nhào xuống dưới bóng đen. Cậu đánh liên tục vào mặt nó, nhưng đều bị hai cánh tay làm thế thủ chặn lại. Sức lực của nó cực kỳ mạnh chỉ chưa đầy 30 giây đã đá tung cậu rơi khỏi người. Lúc này, bóng đen đó sáng lên đôi mắt đỏ thẫm độc màu máu cực kỳ quỷ dị, khiến cho Khổ Qua hơi hoảng, cậu không nghĩ đây là thứ gì. Chỉ bằng 1 chút lưỡng lự: “VỤTTTTT”, bóng đen đó biến mất ngay tức khắc, nó quá nhanh, đó là suy nghĩ của cậu bé. Khi chưa biết nó ở đâu, thì từ bên hông nó đột ngột tấn công tới đánh 1 quyền:

- HỰuu

Khổ Qua ngã dúi cắm đầu, ôm lấy cái hông đau bản thân. Quay lại hướng đối phương thì chẳng thấy nó đâu cả, khi đang loay hoay xác định thì từ sau lưng nó lại vụt tới đạp ngay vào khuỷu tay khiến cậu đau nhói ré lên:

- Á á á

Giờ mà ăn thêm vài đòn nữa thì Khổ Qua sẽ bị đánh quỵ luôn chứ không đùa. Trong lúc nguy cấp đó, trong đầu cậu vang lên tiếng của ông Thượng:

- Con làm cái gì đó, con đâu có âm nhãn mà nhìn. Dùng lĩnh vực của mình đi

Khổ Qua sực nhớ ra, và hiểu vấn đề. Hóa ra cậu vẫn bị cuốn theo đối phương mà quên mất thế mạnh của mình. Khổ Qua vận dụng khả năng linh cảm của mình, xung quanh dần được cậu lờ mờ cảm nhận từng chút 1. Bỗng từ 1 hướng lộ ra dao động cùng với sát khí, khi đối phương vừa tiệm cận thì bất ngờ khi 1 cú móc ngược từ dưới đánh vào người:

- Phụtttttttt

Nó vội vàng lao ra khỏi, chuẩn bị hướng khác. Lần này, Khổ Qua lại bất ngờ khi mà có tới 3 luồng dao động lao tới mình. Mà trên vị trí tay đều tỏa ra hơi nóng, chính xác là tam hỏa ấn. Khổ Qua hít sâu thở đều, từ trên đỉnh đầu khí chạy vào các huyệt đạo, đan điền nóng dần lan ra:

- Sóng hạ âm, a a a a

Cơ thể Khổ Qua phát ra luồng sóng hạ âm khiến cho đối phương đau nhói ở tai lăn bật ngược ra. Khổ Qua cũng vì thế mà khuỵu xuống, cậu đã dùng hết sức lực có thể. Mà ông Thượng với Bác Hai đuổi mãi cũng chẳng thấy bóng đen kia đâu, cả hai đột ngột dừng lại:

- Hỏng rồi, nó đánh lạc hướng. Mau quay lại chỗ bọn nhỏ

ông Thượng ở bên ngoài thấy hai luồng pháp lực lớn mạnh chạy ngược về thì hiểu đã hết thời gian. Lúc này, Khổ Qua vơ lấy trúng 1 cây đèn pin ở dưới đất. Cậu tiến lại gần xem rốt cục bóng đen đó là ai trong 5 người anh em của mình. Khi chút ánh sáng le lói kia sắp rọi vào thì ông Thượng xuất hiện kịp thời nắm lấy cổ áo lôi Khổ Qua chạy biến đi mất trong màn đêm. ông Thượng và Bác Hai lao vào phòng thấy 5 đứa nhỏ đều ngã lăn lóc dưới nền, mỗi đứa đều bị sây sát, có vết thương ngoài da và tai hơi chảy máu. Cả hai giận run người:

- Là ai dám làm chuyện này. Hết thằng Khổ Qua bị phá mắt, còn hại của 5 đứa còn lại.

Khổ Qua lúc này còn đang chống cự, cậu muốn nhìn rõ thì bị ông Cao phá mất:

- Sao ông cản con?

Ông ấy vừa chạy mang cậu kẹp ở bên hông, còn lại mang Khổ Qua kẹp ở bên nách:

- Có những chuyện,tốt nhất đừng nên biết. Tránh đau lòng, con chỉ cần giữ tâm lý đề phòng với tất cả 5 người kia. Coi như là 1 chuyện tốt, hiểu chưa?

- Dạ

ông Cao vô cùng tâm lý,tránh cậu xa lánh và bất cẩn để lộ ra thì mọi thứ đều hỏng hết. Mà trời bây giờ đã vào khuya, sương xuống nhiều cộng với cơn buồn ngủ ập tới làm Khổ Qua càng mệt, đôi mắt cứ sụp xuống rồi cố gắng mở lên:

- Giờ con đi ngủ được chưa ông?

- Chưa đâu? Giờ phải đi xem ma quỷ đã chứ?

- Ủa, con tưởng đã xong rồi

- Haha, đâu thể xem 1 trường hợp đã vội kết luận. Con nên nhớ, suy xét cho thật kỹ lưỡng, cần có cái nhìn thật nhiều chiều hướng. Mọi chuyện trên thế gian chỉ có thể che dấu đối với kẻ ngu

- Dạ, con hiểu rồi

- Hiểu cái đầu nhà con, sắp tới rồi

ông Cao đưa Khổ Qua tới 1 nghĩa địa lâu đời, mà điều thú vị là nguyên 1 ngọn núi được dùng để chôn cất người chết. Từ dưới chân núi lên trên đỉnh núi, đâu đâu cũng là mộ. Có những mộ to lớn, đẹp đẽ, cũng có những ngôi mộ sụp đổ, cỏ mọc dại chẳng hương khói, lạnh lẽo. Khổ Qua có chút sợ, cậu rùng mình bám lấy ông Cao:

- Ông ơi,con sợ, để sáng đi được không ông?

Ông ấy đặt cậu dưới đất rồi hỏi:

- Nếu con nói được con sợ cái gì, ta sẽ như ý con? Nào, nói

Nghe tới đây, Khổ Qua lại nghẹn lời, cậu biết là sợ nhưng chẳng thể nào nói ra nguyên nhân, cũng chỉ có thể lắp bắp:

- Trời tối con sợ, sợ ma, con con, con on

ông Cao cười hiền xoa đầu, vỗ lưng:

- Đi thôi,con không đi là ông bỏ mặc tại đây luôn đó

- Hic, đừng bỏ con

Thân hình nhỏ bé chạy lẽo đẽo theo 1 ông Cao phản ánh hai thái cực với nhau. ông Cao vừa đi vừa nói ẩn ý:

- Con sợ những điều con chẳng biết. Điều đó có nghĩa là gì. Chính là chúng ta luôn sợ thứ mà mình không biết rõ, không hiểu về chúng. Và ngay trong bản năng con người, thì nỗi sợ bóng tối đã tồn tại. Nỗi sợ không mất đi, nó chỉ có thể át chế bằng sự dũng cảm mà con rèn được. Ai cũng có nỗi sợ cả

- Ngay cả ông?

- Ừm, ông sợ 1 ngày nào đó, ông không còn ở bên cạnh con. Ai sẽ là người dạy dỗ, bảo vệ con

- Ơ, ông nói vậy là sao.? Đừng bỏ Khổ Qua mà, mẹ con cũng bỏ rơi con, ông bà nội cũng chẳng đón con, bác với chú Tư gạt con.

ông Cao bế thốc Khổ Qua đang xị mặt xuống,tuổi còn nhỏ nhưng nhiều chuyện ập tới khiến cậu bé có cái nhìn, hiểu chuyện hơn hẳn lứa tuổi:

- UI cháu ông đừng khóc, có ông Thượng, ông dỗ mày đây. Ngoan

Khổ Qua áp vào ngực ông, cậu vẫn chưa nhận ra ông Cao chẳng có nhịp tim mà cũng lạnh hơn người bình thường. ông Cao đưa Khổ Qua tới 1 vùng bình địa, ở đây khí lạnh thấu xương, cây cối héo úa, có hình dáng quái dị. Hai ông cháu ngồi trên mỏm đá ở trên cao nhìn xuống, và bây giờ khi mặt trăng dần bị mây che lấp đi, sương mù kéo tới che kín cả vùng bình địa. Mà cũng là lúc nhiều bóng người mơ hồ lộ diện, ông Cao vỗ vào đầu cậu:

- Dùng linh cảm đi, cho ta biết có tổng cộng số lượng bao nhiêu

Khổ Qua cảm thụ, mọi thứ dội vào trong đầu óc rồi tái hiện lên:

- Dạ có hơn trăm, ủa, sao tăng lên 2 trăm rồi?

Khổ Qua nhăn mặt, vì dùng quá lực của mình. ông Cao cười thật to:

- Hahaha, con có biết nơi này năm xưa là chiến trường không?

- Hả, chiến trường, là nơi quân lính đánh nhau hả ông?

- Ừm, theo con những linh hồn con nhìn thấy còn sợ hãi không

- Dạ, ông Thượng đã dạy những người lính xả thân, hy sinh xương máu cho đất nước đều là anh hùng. Con không sợ

- Hiểu rồi đúng chưa? Đi tiếp thôi. Chỉ cần hiểu rõ bản chất thì chẳng có gì khiến con sợ nữa. Do đó thì điều quan trọng là con cần có kiến thức, trí tuệ sâu rộng.

ông Cao kể cho Khổ Qua nghe về những câu chuyện thời xưa từ nhiều đời của mình. Ngày xưa, vào thời vua Hậu Lê, ông Cao từng là 1 vị thư sinh học đạo thánh hiền, tu dưỡng đạo đức, vô cùng tài giỏi và thi đỗ Trạng Nguyên, đứng đầu bảng vàng.. Khổ Qua vô cùng ngưỡng mộ ông ấy:

- Ông học nhiều lắm hả ông?

ông Cao cười sảng khoái, như gãi đúng chỗ ngứa rồi vuốt râu mình, giọng hoài niệm kể lại:

- Kiếp thứ nhất của ta đã tinh thông qua Các sách xưa dùng chữ Nho dạy Nho giáo cho nho sinh dự các kỳ thi Hương, thi Hội gồm có: Nhất thiên tự, Sử học vấn tân, Ấu học ngũ ngôn thi, Minh tâm bảo giám, Minh đạo gia huấn, Tam tự kinh và bộ sách giáo khoa là Tứ Thư (Luận ngữ, Mạnh tử, Đại học và Trung dung), Ngũ Kinh (Kinh Thi, Kinh Thư, Kinh Lễ, Kinh Dịch và Kinh Xuân Thu). Nhiều nho sĩ còn đọc thêm cả bách gia chú Tư , các sách Phật giáo, Đạo giáo nữa. Khối lượng sách học thật là đồ sộ, lại phải học thuộc lòng và hiểu đúng nghĩa nên nho sinh mất rất nhiều công phu học và vất vả gian nan

- WOOW - Khổ Qua tròn mắt, miệng nhét vừa quả trứng gà vì không nghĩ được ông Cao lại là siêu phàm tới vậy

ông Cao kể tiếp:

- Khi đời kiếp đó, ta chưa biết tới huyền thuật, cũng chẳng tin về quỷ thần. Khi ta lên kinh Thăng Long thi, có đi qua 1 ngôi nhà. Cũng bằng thời gian này, quá khuya mà chưa tìm được nơi nghỉ. Ta nằm ở chòi gác thì được 1 nhà lão nông ngỏ ý về. Con biết sao không, lúc ta vào nhà thì thấy đâu đâu cũng dán đủ thứ bùa chú treo từ ngõ tới đầu giường con gái họ. Hỏi ra mới biết là trúng tà, đám thầy pháp vừa cúng vừa cho bùa thu đủ thứ tiền bất lương, ăn trên xương máu nhà lão nông. Tối đó, ta tức quá, không đi ngủ. Mà con cũng biết đường đi lên kinh xa xôi, ta cũng giắt theo 1 thanh gươm phòng thân. Nửa đêm đang ngủ, ta thấy từ trong bếp có 1 con chuột to nhảy lên giường. Tức thì rút gươm chém chết nó. Ta vứt xác chuột định đốt thì có 1 con chuột cái ra,nói tiếng người, đứng bằng 2 chân cầu xin cho nó mang xác anh nó về chôn cất. Ta ngẫm cái giống súc sinh, tuy có hại người, nhưng giờ đã chết, mà em nó đã xin tình thì ta cũng tha cho. Khi ta đỗ trạng nguyên, tối đó thấy có người con gái tới xin được theo hầu quan. Con biết việc đầu tiên ta làm là gì không?

- Dạ, hông ạ

ông Cao cười, vuốt râu cười hằng hặc đầy tự hào và nói:

- Ta nhận chức quan đầu tiên, là diệt trừ đám thầy pháp, diệt trừ đi cái mê tín dị đoan. Có nhiều nơi, tổ tiên chẳng có phong tục đó. Mà đám ma quỷ đội lốt người mang từ Trung Quốc hủ tục, rồi gieo rắc nỗi sợ vô hình khiến bao nhiêu người mê muội tin theo.

- Ông xử tội họ sao?

- Ừm, bắt người cần có tang chứng vật chứng. Khi đó ta về, thấy có buổi lễ cầu mưa, tên thầy cúng đó bảo phải đốt vài con trâu, bò dâng lên long vương, ổng mới làm mưa cho. Ta vờ bảo, thân chúng là súc sinh, đầy ngu dốt dâng lên càng làm long vương giận hơn. Nay lão thầy cúng tự nhận mình đạo mạo,đức đô hơn người, tu thân trong sạch thì là vật tế hợp nhất. Nói rồi, ta trói lại ném vào lửa. Thế mà có mưa thật

- Ơ, sao lại có mưa