Thập Niên 70: Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp

Chương 1: Trọng sinh niên đại văn 1

Dịch: Y Na

"Em không hề yêu anh, em cưới anh chỉ vì công điểm của anh, em chỉ muốn tìm một người cha cho Hạnh Hạnh, trong lòng em căn bản không có anh!"

"Anh không bằng mấy thằng nhóc kia, anh không có văn hóa như người ta, không hiểu em như người ta, em ghét anh vì có ba đứa con trai, hối hận vì lấy anh rồi đúng không!"

Nghiêm Vi Dân là một người đàn ông thô ráp cao khoảng một mét tám mấy, ông cắn răng gầm thét, đôi mắt cũng đỏ hoe, người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa đau lòng đến mức đó thôi.

"Em không nói thế."

"Đúng, em không nói thế, nhưng em làm như thế! Cả đội ai mà không biết..."

Trong sân tràn ngập tiếng gầm gừ của người đàn ông, giọng nói của người phụ nữ tuy nhỏ nhưng kiên định, nếu nghe kỹ còn có thể thấy sự mệt mỏi và đau khổ của bà.

"Đau quá~~~"

"Ai đang nói vậy? Cứu tôi với."

Ý thức của cô bé Giản Hạnh Hạnh năm tuổi vẫn còn bị kẹt trong khoảnh khắc ngã xuống cầu thang, toàn thân chảy máu, cô nhắm mắt lại, khó khăn vươn đôi tay nhỏ bé của mình ra, không biết là muốn tóm lấy hung thủ hay là muốn cầu cứu.

"Nếu em thật sự tìm được nhà mới thì ly hôn đi! Anh để em đi! Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên vợ bỏ trốn theo người khác, ông đây là con rùa, là sườn núi đầy cỏ bẩm sinh, sợ gì mọc sừng trên đầu nữa, ông đây vẫn còn phong độ!"

"Anh tặng cho em và thằng đó căn nhà cũ kia, có nhà rồi, em cũng không cần đưa Hạnh Hạnh về điểm thanh niên trí thức nữa, có thể cùng anh ta sống tốt!"

Tiếng gầm gừ giận dữ tiếp tục truyền đến, âm thanh vừa gần vừa rõ ràng, nổ tung bên tai Giản Hạnh Hạnh, giống như chỉ cách cô một mét.

Cô cần tìm người giúp đỡ, cô mới năm tuổi, còn chưa rời khỏi trại trẻ mồ côi, chưa có cha mẹ, cô không thể chết được.

Giản Hạnh Hạnh từ từ mở đôi lông mi xinh đẹp ra, để lộ đôi mắt to tròn như quả nho đen, hai má bầu bĩnh, hồng hào non mềm, cả người tròn vo, hoàn toàn là một thiên thần nhỏ mũm mĩm.

Cô có chút bối rối nhìn khung cảnh xung quanh, lọt vào trong tầm mắt là bức tường đất gồ ghề, còn có nóc nhà thấp bé, chiếc giường không nhỏ, nhưng chăn bông trên giường đầy chắp vá, thô ráp mà mỏng manh, một mùi cũ nát ập vào mặt, môi trường còn tệ hơn trại trẻ mồ côi.

"Đây là đâu?"

"Hình như đây không phải tay của mình."

Không chảy máu, không vết thương, không đau đớn, cô chưa chết?

Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại hồi lâu, cảm nhận được những mảnh ký ức rời rạc hiện lên trong đầu, Giản Hạnh Hạnh mơ màng biết mình đã vào nhà người khác, trở thành con của người khác.

Nhưng mà, cô có cha mẹ!

"Ly hôn? Không được!"

Cuối cùng cô cũng có cha mẹ, cho dù không phải cha ruột cũng không được! Cục sữa nhảy xuống giường, lộc cộc chạy ra ngoài.

"Cha!"

"Mẹ!"

"Uỵch!"

Cô vừa dứt lời thì vấp phải ngưỡng cửa, ngã uỵch xuống đất, mặt úp xuống đất, mông giơ lên

trời, hai chân ngắn và hai tay ngắn đang vùng vẫy trong không trung, giống như một con rùa nhỏ bị mắc cạn, đáng yêu không chịu nổi.

"Hạnh Hạnh, con sao thế…"

Trịnh Tú Tú dở khóc dở cười đi tới bế cô, sao đứa nhỏ này lại xui xẻo như vậy, ngưỡng cửa ngắn đến mức gần như không đáng kể, nghĩ đến đây bà lại không nhịn được cười.

"Có đau không? Hạnh Hạnh không sao chứ, để cha xem."

Nghiêm Vi Dân nhanh chóng lau khóe mắt rồi đi tới, đau lòng ngồi xuống, ôm cô vỗ bụi đất trên người cô.

"Con không sao, cha ơi con đói, chúng ta ăn cơm đi?"

Giản Hạnh Hạnh ôm cổ ông, nhẹ nhàng mềm mại.

"Được được được, ăn cơm, ăn luôn."

Trong lòng Nghiêm Vi Dân cảm thấy mềm mại rối tinh rối mù, không nhịn được hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của cô một cái.

Ông và Trịnh Tú Tú đều kết hôn lần thứ hai, bà có một đứa con gái còn ông có ba đứa con trai. Chồng trước của bà là người không ra gì, mắng chửi bà, đánh đập con gái, ghét bỏ Hạnh Hạnh, còn lăng nhăng nɠɵạı ŧìиɧ, vợ trước của ông cũng không kém, kết hôn mười năm rồi đột nhiên bỏ đi với mối tình đầu nào đó, nói người ta có tiền, có thể cho bà ta cuộc sống như mong muốn, trực tiếp vứt bỏ bốn cha con bọn họ.