Dịch: Y Na
“Cái đồ ngốc này, giẫm lên tường đi, đừng đứng trên ghế, giơ một chân lên.”
Nghiêm Nam sốt ruột chỉ huy.
“Em không biết mà!”
“Đừng nóng vội.”
Nghiêm Hành vừa dứt lời, Nghiêm Thắng hít sâu một hơi, chân phải giẫm lên tường, chân trái dùng sức mạnh quá đá bay luôn cái ghế nhỏ.
Nơi cái ghế rơi xuống chính là nơi Giản Hạnh Hạnh đang đứng, cùng lúc đó Nghiêm Nam đã đoán sai cân nặng trọng lượng của em trai mình, béo ị trĩu nặng, vừa mới kéo lên tay anh ấy đã đau đến mức không thể chịu được, trực tiếp buông tay ra.
“Anh ơi em không chịu nổi!”
“Ui da!”
Lập tức nhóc mập Nghiêm Thắng ngã xuống cùng cái ghế nhỏ.
“Cẩn thận!”
Sắc mặt Nghiêm Hành thay đổi, vội vàng ôm em trai vào lòng, cũng lao tới đỡ lấy cái ghế bị rơi nhưng lại lao quá mạnh, cái ghế không rơi vào Giản Hạnh Hạnh, nhưng khuỷu tay của Nghiêm Hành lại đập mạnh vào đầu cô, khiến cô ngã phịch xuống đất.
Da của trẻ con là da non, chỗ bị đánh lập tức đỏ bừng, sưng tấy tím xanh, đôi mắt tròn xoe của Giản Hạnh Hạnh ngập tràn nước mắt, đầu óc ong ong, cuối cùng không nhịn được mà khóc ra tiếng.
“Oa hu hu hu hu.”
“Này, em đừng khóc, anh xin lỗi, anh không cố ý, anh…”
Nghiêm Hành đẩy chiếc ghế trên tay ra, chịu đựng cơn đau tột độ, đặt em trai xuống mặt đất, có chút luống cuống kéo cô dậy.
Tiếng khóc rõ to của Giản Hạnh Hạnh khiến cặp vợ chồng trong phòng giật mình.
“Ôi! Hạnh Hạnh sao vậy!”
Nghiêm Vi Dân vội vàng mặc quần áo tử tế chạy ra kiểm tra, vừa liếc mắt đã thấy cậu con trai thứ hai vẫn đang ngồi trên tường và chiếc ghế nhỏ rơi trên mặt đất.
“Mấy đứa giỏi lắm, dám trèo tường! Có phải làm rơi ghế vào em gái không! Bảo các con làm bài tập các con lại đi làm loạn, muốn bị đánh à?”
Nghiêm Vi Dân vừa gầm lên vừa cẩn thận bế Giản Hạnh Hạnh dỗ dành.
“Có phải là đau lắm không? Đừng khóc, đừng khóc, lát nữa cha đánh chừa ba anh trai nha.”
“Không phải ghế, là tay anh cả, thật ra, thật ra con cũng không đau lắm hu hu.”
Giản Hạnh Hạnh ôm cổ cha thút tha thút thít nói, hai mắt đỏ hoe, cộng thêm cái trán sưng tấy đỏ bừng, nhìn thảm vô cùng.
Có nói dối thì cũng không giấu được giọng nghẹn ngào, hơn nữa trong mắt còn có nước mắt, rõ ràng là cô rất đau.
Nghiêm Hành mím môi phản bác trong lòng, cụp mắt xuống, kéo ống tay áo che đi vết bầm tím đã rỉ máu trên cánh tay.
“Xuống đi.”
Anh cầm ghế nhỏ đặt lên, ra hiệu cho Nghiêm Nam.
“Dạ.”
Nghiêm Nam ỉu xỉu nhảy xuống, xong đời, bị cha phát hiện rồi.
“Đứng lên hết nói, trèo tường đi đâu? Không muốn ở nhà nữa phải không?”
Nghiêm Vi Dân vừa vỗ lưng Giản Hạnh Hạnh đang nức nở, vừa hung dữ tra hỏi ba anh em.
“Chúng con muốn ra ngoài chơi.”
Nghiêm Nam đảo mắt, đáng thương nói.
“Muốn ra ngoài chơi là được trèo tường à? Vậy muốn ăn thịt có thể đi trộm được không?”
Cha anh ấy càng tức giận hơn.
Cũng may lúc này Trịnh Tú Tú bước ra, nhẹ nhàng ôm lấy Giản Hạnh Hạnh.
“Em đã nói anh đừng nhốt bọn trẻ trong nhà, tiểu học không nhiều bài tập, làm xong rất nhanh, bọn chúng lại là con trai, có nhiều sức lực, muốn ra ngoài chơi là chuyện bình thường.”
“Anh đừng mắng bọn chúng nữa, Tiểu Hành cũng vô tình đυ.ng phải Hạnh Hạnh, may không phải ghế cao đổ, không sao là được rồi.”
“Em không bảo vệ đám nhóc này thì anh phải đánh chúng nó một trận, được rồi, đi chơi đi, lần sau không được trèo tường nữa, còn con, các anh con lớn thì thôi, một thằng nhóc như con lại bắt chước làm gì?”
Nghiêm Vi Dân nhéo mạnh vào mặt con trai út, bất mãn mắng mỏ.
“Con biết rồi!”
Cả ba đứa nhận sai, lúc này Nghiêm Vi Dân mới coi như thôi.
Mắt thấy đám Nghiêm Hành chuẩn bị rời đi, Giản Hạnh Hạnh vội vàng vùng vẫy để mẹ đặt mình xuống, cộc cộc cộc đuổi theo ôm lấy đùi Nghiêm Hành, ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn anh.