Xuyên Tới 70: Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc

Chương 48: Tên Tôi Là Lâm Thiến

Sau đó ném gà rừng vào trong chuồng đã có ba con gà. Cái này tốt, gà đực có, cũng không biết gà nhà và gà rừng có thể sản xuất ra đời sau hay không? Lâm Thiến rất tò mò.

Mấy chục cái hố đều có thu hoạch nên cô cũng không có thời gian đếm.

Còn rắn và hưu sao thì sao? Ngay khi tiến vào trong không gian thì chúng đã bị cô dùng tinh thần lực gϊếŧ chết, tinh thần lực ở trong không gian dễ sử dụng hơn ở ngoài nhiều, cô chính là vua khi ở trong không gian.

Chờ sau khi vào huyện thì có thể bán mấy con rắn này cho tiệm thuốc trung y.

Sau đó cô lắc mình ra khỏi không gian rồi đi thẳng xuống dưới chân núi.

Khi đến gần chân núi thì cô lấy ra hai cái sọt, một cái đeo, một cái xách về phía nuôi heo của đại đội để giao cỏ heo.

Ở chỗ nuôi heo, có mấy đứa nhóc đang bàn giao nhiệm vụ cắt cỏ, Lâm Thiến xếp sau mấy đứa nhỏ.

Đánh giá chuồng lợn của thôn một chút, gọi là chuồng lợn nhưng mà cũng không có nhiều lợn, đều ở trong sân nhưng Lâm Thiến chưa đi vào.

Sau khi xem lại ký ức của nguyên chủ thì cô biết có ba người phụ trách chuồng lợn, một người nam hơn hai mươi tuổi này là thanh niên tri thức, một ông lão họ Trần sống ở trong chuồng lợn.

Nam thanh niên tri thức tên là Triệu Phong, buổi sáng đại đội trưởng đã chào hỏi cùng cậu ta, nói Lâm Đại Nha muốn tới đây đưa cỏ heo, để cho cậu ta nhớ một chút.

Tên vô lại Lâm Nhị cũng biết đi lao động? Đây chính là chuyện hiếm lạ.

Đại đội trưởng rất vui vẻ, giống như đứa nhóc đứng bét lớp trong bài kiểm tra đột nhiên lại trở thành đứa đứng thứ hai, nhất định phải khen ngợi!

Mấy đứa nhóc trốn ở đằng xa, tò mò nhìn Lâm Thiến, việc cắt cỏ heo, trên cơ bản đều là mấy đứa nhóc dưới mươi hai tuổi làm, mười hai tuổi trở lên đã có thể đi ra ruộng làm việc.

Lâm Đại Nha này đã mười sáu tuổi rồi còn đi cắt cỏ heo sao? Khiến bọn nhỏ rất hiếm lạ.

Đến lượt Lâm Thiến, cô giao hai sọt cỏ heo cho Triệu Phong, hai cái sọt cắt cỏ heo của cô không giống với mấy cái sọt mà những đứa nhóc kia cắt.

Sọt của cô là sọt to, một sọt cỏ heo có thể bằng với một sọt rưỡi của mấy đứa trẻ.

Lâm Thiến cau mày, cảm giác có chút bất lợi.

Triệu Phong đã nhìn ra, "Cái kia, Lâm, đồng chí Lâm, ngài nhìn cỏ của ngài, tôi nên tính như thế nào cho ngài đây?"

Khẩn trương, ngay cả kính ngữ cũng dùng tới, vị này anh ta đắc tội không nổi! Trước kia còn nháy mắt, huýt sáo với anh ta, anh ta sợ đắc tội Lâm Thiến thì sẽ nhiều thêm một người vợ vô lại, cho nên thái độ thập phần khiêm tốn.

"Hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai tôi sẽ làm hai cái sọt giống với bọn nhóc."

Triệu Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Cảm ơn đồng chí Lâm đã thông cảm." Người này không phải không biết phân rõ trái phải sao? Nói này Lâm Đại Nha không giống như trước kia, tuy rằng tóc sơ rối khó coi, nhưng mà cũng đã chải lên.

Đến nỗi mặt, căn bản không dám xem.

"Không có việc gì, không có việc gì, đây đều là chút lòng thành." Lâm Thiến cũng khách khí một chút.

Triệu Phong ghi hai cái sọt của Lâm Đại Nha vào sổ.

"Tên tôi là Lâm Thiến, viết là Lâm Thiến." Lâm Thiến không hài lòng, xem ra cần phải đổi tên rồi.

"Cái nào Thiến?" Triệu Phong sửng sốt một chút.

Lâm Thiến lấy cây bút từ trong tay Triệu Phong, ở trong sổ mà viết xuống hai chữ Lâm Thiến, sau đó cầm sọt nghênh ngang rời đi.

Hai chữ mạnh mẽ hữu lực, vẻ mặt Triệu Phong không thể tin nổi, đây là chữ viết của tên vô lại sao?