Xuyên Tới 70: Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc

Chương 34: Quan Tâm Thật Lòng

Tôn Tuyết Vi sụt sịt mũi: “Cháu gái, cháu muốn đổi lương thực gì? Lương thực thô hay là lương thực tinh? Thím đổi cho cháu nhé.”

Vợ đại đội trưởng vô cùng vui mừng, hôm nay là một ngày lành.

Trần Hi Vân và Trần Thanh Lộ cũng biết ơn nhìn Lâm Thiến, cô gái này cũng không như những gì người khác nói!

“Đổi gì mà đổi? Lương thực thô hay là lương thực tinh? Chú cho cháu.” Ông ấy dùng hai bàn tay to lau mặt. Thống khoái, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

“Vậy sao mà được, sao cháu có thể lấy miễn phí được chứ. Nếu chú nói như vậy thì cháu chỉ có thể đi về mà thôi. Xem ra mọi người không muốn đổi cho cháu đây mà! “Lâm Thiến giả vờ rời đi.

“Này! Đứa nhỏ này, mau giữ con bé lại đi!” Đại đội trưởng vội vàng bảo vợ ông ấy giữ Lâm Thiến lại.

“Như vậy đi, cháu cầm một con gà về đi, những thứ khác thì chú đổi cho cháu, thời buổi này kiếm được thịt không dễ chút nào! Một năm cũng không được ăn thịt mấy lần.”

“Không được đâu, chú đại đội trưởng, cháu đổi hai con gà lấy lương thực, số rau củ còn lại, tặng cho mọi người ăn, mấy loại rau củ này cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Hơn nữa, chiều nay cháu kiếm được rất nhiều thứ, nhà cháu vẫn còn mấy loại rau củ này.”

“Cái gì? Thế thì không được đâu, dù chỉ có mấy loại rau củ này cũng là đồ tốt rồi. Thím không thể lấy không rau củ của cháu như vậy đâu.” Vợ đại đội trưởng là người đầu tiên không chịu, con cháu nhà người ta liều mạng vào núi, kiếm được những thứ này nào có dễ dàng. Hơn nữa, nhà bà ấy cũng không thiếu chút lương thực này, cần gì phải làm như vậy chứ?

Bà ấy và chồng mình đều là cán bộ thôn, không thể bị người khác nói này nói kia, bị người khác bắt lấy nhược điểm.

Hai bên giằng co, cuối cùng Lâm Thiến cũng phải thỏa hiệp, cô có thể nhìn ra được, cả nhà đại đội trưởng đều không muốn chiếm lợi ích từ cô.

Sau đó, gà và rau củ đều được đổi thành gạo trắng.

Cô đổi năm cân gạo trắng và năm cân bột mì tinh, không muốn lấy một chút lương thực thô nào cả.

Ánh mắt cả nhà đại đội trưởng nhìn cô còn có chút một lời khó nói hết.

Đừng nhìn người ta danh tiếng không tốt, nhưng mà người ta ăn ngon lắm đó! Không hề muốn ăn một chút lương thực thô nào.

Nếu như làm đồ vô lại không cần làm việc vẫn có gạo trắng và bột mì tinh để mỗi ngày, vậy thì bọn họ cũng muốn làm đồ vô lại, đây là tiếng lòng của cặp song sinh trai gái nhà đại đội trưởng.

Nếu cha mẹ bọn họ biết bọn họ có suy nghĩ như vậy, chắc là bọn họ sẽ bị ăn đập cho xem.

“Chú đội trưởng, thêm hai năm nữa, tiền an ủi sẽ không còn nữa, cho nên cháu muốn tìm chút việc làm, cháu muốn kiếm cỏ heo cho đại đội, chú thấy có được không?”

“Được chứ! Chuyện này sao mà không được? Cháu có thể nghĩ đến chuyện này, nói rõ cháu cũng là người có dự tính cho tương lai, ngày mai chú sẽ nói với nhân viên ghi công điểm một tiếng, nhưng kiếm cỏ heo không được bao nhiêu công điểm đâu. Một sọt lớn cũng chỉ được một điểm, nếu cháu không chê ít thì làm đi.”