Mục Tiểu Khả thấy hốc mắt mình nóng lên, cậu muốn khóc, ba ruột của cậu, người cha đã nuôi nấng cậu hai mươi năm, chưa bao giờ tin tưởng cậu, chưa bao giờ...
"Cậu có phải đàn ông không thế, cứ khóc lóc suốt ngày.”
Vinh Ngạn Triết nói bằng giọng khinh thường, trách móc Mục Tiểu Khả, giọng nói này chính xác là ác mộng của Mục Tiểu Khả.
Mục Tiểu Khả kinh ngạc nhìn Vinh Ngạn Triết, thì ra Vinh Ngạn Triết ngay từ đầu đã khinh bỉ cậu như vậy, đáng thương là cậu lại không kịp nhận ra thái độ thật sự của Vinh Ngạn Triết, đầu óc nóng lên kết hôn với hắn, còn từng có ý đồ lấy lòng hắn, cậu thật sự từng mơ tưởng, cho dù không cưới được người mình thích nhất thì vẫn có thể có một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Thế nhưng, hiện thực luôn tàn khốc như vậy, cậu không kịp thời tỉnh ngộ, bị thương tổn, bị phản bội cũng đáng.
Mục Tiểu Khả thống khổ nhắm mắt lại, cậu nói không nên lời, cũng không có khí lực dư thừa phản bác, cậu dùng sức che hai má mình lại, lau đi nước mắt thiếu chút nữa lại trào ra.
Cậu có được sinh mệnh mới, không thể lặp lại vết xe đổ, cũng không nên rơi nước mắt trước mấy người Vinh Ngạn Triết nữa, không thể yếu thế với bọn họ, cậu càng yếu thế càng dễ bị bọn họ khi dễ.
Mục Hướng Dương nhìn thấy động tác của Mục Tiểu Khả, trong lòng không khỏi có chút áy náy, thanh âm nhu hòa hơn rất nhiều, hỏi: "Tiểu Khả?"
Mục Tiểu Khả mở mắt ra, lắc đầu, sử dụng ngôn ngữ ký hiệu nói mình không sao.
Cậu trực tiếp rời khỏi phòng khách đi vào bếp, cậu rất đói, cậu không thể để cho mình đói nữa, cậu thực sự rất sợ đói, kiếp trước bị đói đến chết, cậu biết một người cần thức ăn và nước uống như thế nào.
Dì giúp việc vội vàng lấy đồ ăn dành riêng cho cậu ra, "Đây đều là đồ ăn con thích, dì hâm nóng cho con nhé?"
Mục Tiểu Khả nhìn thấy thức ăn dầu mỡ kia liền không khỏi cảm thấy buồn nôn, cậu vội vàng xua tay cự tuyệt.
Dì ấy nhất thời không biết phải làm sao, "Vậy muốn ăn cái gì, dì nấu cho con.”
Mục Tiểu Khả hít sâu một hơi, lấy ra một cái nồi nhỏ, múc một ít cơm thừa trong nồi cùng với canh bí đao còn lại nấu cùng nhau.
Dì nhìn cậu như vậy, liền nói: "Bên trong còn có rất nhiều xương ống, múc thêm một chút đi.”
Mục Tiểu Khả gật đầu, vớt một miếng thịt nạc bỏ vào, lại tìm rau tươi bỏ vào nồi.
Mười mấy phút sau, Mục Tiểu Khả rốt cục có thể ăn cơm.
Dì ở một bên tiếp tục thu dọn, không khỏi thở dài: "Tiểu Khả, thân thể con còn đang phát triển, ăn ít như vậy thì làm sao lớn được?"
Mục Tiểu Khả cũng không trả lời, chỉ một lòng ăn, cậu thấy có gì đó để ăn là đủ rồi.
Lúc Mục Tiểu Khả sắp ăn xong, Mục Giai đi tới bên cạnh cậu, rất là nghi hoặc hỏi: "Không phải đã để lại cho em rất nhiều cá sóc* à, sao không ăn?"
*cá sócMục Tiểu Khả ngẩng đầu, thấy Vinh Ngạn Triết cũng tới, Mục Tiểu Khả đột nhiên nhớ tới lời nói của Vinh Ngạn Triết trước khi cậu chết...
Cậu hiện tại hẳn là nên hiểu rõ thân phận của mình, anh trai yêu thương cậu để lại cho cậu nhiều đồ ăn ngon như vậy, cậu hẳn phải cảm ơn, mà không phải lòng tham không đáy.
Cậu cúi đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu trịnh trọng nói cảm ơn với anh trai.
Sống lại thời niên thiếu, Mục Tiểu Khả mất mấy ngày thích ứng với sự thật này, lúc này cậu chỉ mới 15 tuổi, vừa mới bước vào lớp 10, mà anh trai Mục Giai và Phó Gia Uân sắp bước vào lớp 12.
Cậu đã quên mất trong năm nay đã xảy ra những gì. Điều duy nhất cậu nhớ là anh trai đã lấy bức tranh chì của cậu rồi đăng lên mạng, mạo danh đó là tranh của anh ta.
Mục Tiểu Khả thời thiếu niên cảm thấy chuyện này rất quá đáng, bây giờ xem ra sự việc này không đáng nhắc đến so với những gì sau này cậu phải trải qua, thời niên thiếu cậu tức giận như vậy bất quá chỉ là do lòng ham hư danh quấy phá, một bức tranh mà thôi, còn là một bức tranh rất ngây thơ, ai vẽ thì sao chứ? Cậu chỉ hối hận lúc ấy mình quá ngốc, không biết rút kinh nghiệm từ bức tranh này mà tránh xa khỏi anh trai mình.
Còn một tuần nữa là đến khai giảng của học sinh lớp 12, Mục Tiểu Khả dần cảm thấy vui vẻ, mấy ngày nay cậu vì tránh tiếp xúc với Mục Khải, luôn trốn trong phòng. Chờ anh trai khai giảng, cậu sẽ không cần trốn nữa.