Sáng nay khi vừa họp phụ huynh xong cũng vậy, ba vừa mở miệng đã nói em trai thi rất tốt, muốn cùng đi ăn mừng một bữa.
Mà vì không muốn cho Mục Tiểu Khả quá đắc ý, Mục Giai cố tình nói với Mục Hướng Dương trong lúc ông đang vui vẻ rằng đứa con trai út của ông không chuyên tâm học hành. Quả nhiên, Mục Hướng Dương lập tức vì chuyện làm trâm cài mà răn dạy Mục Tiểu Khả trong khi cậu vốn nên được khen ngợi.
Nếu Mục Hướng Dương biết chuyện Mục Tiểu Khả làm trâm cài tóc trước khi biết thành tích xuất sắc của cậu, Mục Hướng Dương chỉ sợ cũng sẽ bởi vì thành tích của Mục Tiểu Khả quá tốt mà bỏ qua cho cậu.
Mục Tiểu không có khả năng đùa bỡn lòng người như Mục Giai, nên cậu không hiểu tại sao mãi đến hôm nay Mục Giai mới vạch trần chuyện này.
Hơn nữa, Mục Giai cũng là vì để Mục Hướng Dương không tập trung quá nhiều vào thành tích của mình, cậu ta tự tin Mục Hướng Dương cưng chiều mình nên Mục Hướng Dương có thể sẽ bỏ qua điểm số của cậu ta, mà Mục Tiểu có thể vì vậy mà phải thừa nhận tất cả lửa giận của Mục Hướng Dương.
"Tiểu Giai?" Phó Gia Uân khẽ lay Mục Giai. Anh ta nhận ra dạo gần đây Mục Giai thường xuyên như vậy, không biết là sao nữa, phải chăng là vì kỳ thi giữa kỳ này? "Nếu cậu thật sự lo lắng về điểm số, tôi có thể giúp cậu. Cố gắng lên, lần sau chắc chắn sẽ thi tốt thôi."
Nhưng những lời an ủi sáo rỗng của Phó Gia Uân chỉ khiến Mục Giai cảm thấy càng lo lắng hơn. Dù Phó Gia Uân có đẹp trai và tài giỏi đến đâu cũng không thể giúp cậu giải quyết vấn đề này.
Chỉ có... Vinh Ngạn Triết...
Không lâu sau, các phụ huynh lần lượt rời khỏi lớp học. Lần này ba của Phó Gia Uân cũng đến. Ông là người bận rộn, đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở Ủy ban thành phố, bình thường rất khó gặp. Tuy nhiên, buổi họp phụ huynh này là lần báo cáo thành tích đầu tiên của khối 12, hầu như không có phụ huynh học sinh nào vắng mặt.
Ba Phó vừa ra đã tìm thấy con trai mình: "Gia Uân."
"Ba, ba không nói chuyện thêm với thầy cô à?" Phó Gia Uân bước lại gần, sau đó thấy ba anh ta không đi ra một mình, bên cạnh còn có Mục Hướng Dương," Chào chú Mục.
Mục Giai không thể làm gì khác ngoài bước lên chào ba Phó Gia Uân.
Lúc này sắc mặt Mục Hướng Dương còn đen hơn cả khi vừa rời khỏi nhà hàng, Mục Giai không khỏi lo lắng trong lòng, phải chăng kế hoạch của cậu ta không hiệu quả, Mục Tiểu Khả không thể cản được cơn giận của ba? Lúc này, ba Phó cười nói với Mục Giai: "Tiểu Giai này, lần này con thi thế nào? Hình như chú không thấy tên con trong danh sách giải đặc biệt."
Mục Hướng Dương hừ lạnh: "Nó đâu có chăm chỉ như Phó Gia Uân, tâm tư đều không biết bay đi đâu rồi."
"Ôi, Tổng giám đốc Mục, sao lại nói con trẻ như vậy? Lần này không thi tốt thì có sao đâu, bây giờ còn hơn nửa năm nữa mới thi đại học mà. Tiểu Giai, cố gắng lên nhé, chú rất kỳ vọng ở con đấy."
"Cảm... cảm ơn chú, con sẽ cố gắng." Mục Giai nói càng lúc càng nhỏ.
Điều này khiến Phó Gia Uân nghe mà đau lòng, anh ta trực tiếp nói với ba mình: "Ba, ba đừng gây áp lực cho cậu ấy."
Nào ngờ, câu nói này vừa thốt ra, sắc mặt hai người ba đều thay đổi, đặc biệt là Mục Hướng Dương, mặt gần như đen không khác gì Bao Công.
"Tiểu Giai, con đi xin phép chủ nhiệm lớp đi, tối nay về nhà với ba."
Mục Giai sững sờ: "Ba, tối nay con còn..."
"Còn cái gì nữa, về nhà với ba!"
Tại nhà họ Mục, hai cha con Mục Hướng Dương ngồi cùng nhau, trên tay Mục Hướng Dương cầm bảng điểm lấy về từ buổi họp phụ huynh sáng nay, một của Mục Giai, một của Mục Tiểu Khả.
"Con nói cho ta biết, nửa học kỳ này con đã làm gì, những lời ba nói trước đây con đều coi như gió thoảng bên tai sao, với thành tích như thế này làm sao con dám đưa ra? Con còn có tâm trí đi quản em con làm gì ở bên ngoài, nó dù có đam mê vật chất đến mấy cũng thi vào top 10 của khối được, còn con thì sao, con ở trong trường 24 tiếng đồng hồ, con nói xem con đã làm gì!"
"Ba, con không có... Con lần này chỉ là..."
"Chỉ là cái gì, chủ nhiệm lớp của con đặc biệt tìm ba nói chuyện trước khi họp, thầy ấy bảo ba phải cảnh giác việc con yêu sớm, không chuyên tâm học hành! Còn em con bị người ta bôi nhọ vu khống, hóa ra là do người theo đuổi con làm! Con lại chẳng nói gì với ba cả! Ta còn chưa chết mà! Hai anh em con đã nghĩ đến chuyện chia tiền của ta rồi phải không!"
Mục Giai vạn lần không ngờ mình lại tự chuốc họa vào thân, Mục Hướng Dương không những không trút hết cơn giận lên Mục Tiểu Khả, mà còn mắng cậu ta té tát! Cậu ta vội vàng giải thích: "Ba, con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia gia sản cả, tất cả đều do Tiểu Khả đề xuất, con..."
Lúc này Mục Hướng Dương không muốn nghe những thứ lộn xộn này nữa, trực tiếp ngắt lời: "Em con thế nào là chuyện của nó, lo cho bản thân con đi!"
Tay chân Mục Giai lập tức lạnh toát, lo lắng không yên.