Những nụ hôn liên tiếp rơi xuống môi thiếu nữ, cảm giác tê dại như bị điện giật truyền từ môi đến khắp toàn thân, khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, cơ thể mềm nhũn, nam nhân mạnh mẽ cắn xé môi nàng, đầu lưỡi chui vào miệng thiếu nữ, xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ xinh xắn.
Hai cái lưỡi nhỏ lập tức quấn lấy nhau, mềm mại ấm áp, nuốt lấy nước bọt ngọt ngào của đối phương, cái miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ hoàn toàn bị nam nhân chiếm giữ, bị đè xuống giường hôn hết sức.
Hơi thở nóng bỏng phun phả vào mặt thiếu nữ, cảm giác ấm áp ngứa ngáy, lông mi Nguyễn Tinh Trân khẽ run, ánh mắt càng trở nên mơ hồ.
Tả Thanh Hoài nương theo men rượu mà làm càn, muốn làm hơn nữa, bàn tay to lớn chui vào y phục của thiếu nữ tìm kiếm, chỉ hai ba cái đã cởi một nửa y phục của nàng, bàn tay có vết chai chui vào trong mò mẫm.
Thiếu nữ vốn đã bị nam nhân làm cho choáng váng, đôi môi lộ ra chút nước bọt, thân thiết với nam nhân, khi tách ra còn có một sợi chỉ bạc, đầu óc bị đùa bỡn đến hồ đồ, thân thể liền có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nam nhân, trong lúc nhất thời quên mất mình phải phản kháng, để mặc cho nam nhân luồn tay vào y phục của mình.
Bàn tay to lớn của nam nhân chạm vào vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, rồi từ từ hướng lên trên, vuốt ve hai bầu vυ' của nàng, hai trái anh đào nhỏ dựng đứng, run rẩy mặc cho người hái.
Ngón tay của nam nhân thử thăm dò vào đầṳ ѵú chưa từng bị ai hái của thiếu nữ.
Bị bất ngờ khiến thiếu nữ mẫn cảm hơi run rẩy, rụt lại trong lòng nam nhân, cọ cọ cái mũi nhỏ, con ngươi lóe lên vài tia sợ hãi, tội nghiệp nói: “Hoàng thúc... ta sợ...”
“Ngoan... đừng sợ... Hoàng thúc đang dạy ngươi, thế nào là vui vẻ...” Hầu kết Tả Thanh Hoài lăn lộn, giọng nói trầm thấp an ủi vật nhỏ trong ngực, sờ sờ đầu nàng, hôn lên đôi mắt phiếm hồng, vô cùng dịu dàng ôn nhu.
Đầu ngón tay nam nhân nhẹ nhàng xoa nắn trái anh đào trước ngực thiếu nữ, khí huyết dâng trào, ánh mắt phát ra tia lửa, cho đến khi lý trí bị sụp đổ không thể nhịn được nữa, nhanh chóng cúi đầu xuống, ngậm trái anh đào nhỏ kia vào trong miệng, đầu lưỡi liếʍ láp như đang tuyên bố chủ quyền.
“A...”
Nguyễn Tinh Trân không nhịn được mà thở dốc, núʍ ѵú mẫn cảm bị nam nhân không kiêng nể gì mà liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh chúng, chưa bao giờ cảm nhận được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy nên thân thể mềm mại của thiếu nữ lập tức mềm nhũn, không có sức lực mà nằm ở đó, mặc cho nam nhân không ngừng rong ruổi trước ngực nàng.