Biệt thự Các Viện Viên.
Trước cổng biệt thự được trồng một dãy hoa ngài rất thơm cách bố trí căn nhà khá thoải mái dễ chịu. Mộc Y đang ngồi đọc sách ở phía sau nhà vô cùng chăm chú "chị Hạ Nhiên...chị đến rồi sao" vừa nhìn thấy Hạ Nhiên đi đến hai người ôm trầm lấy nhau Hạ Nhiên vuốt vuốt mái tóc Mộc Y nhẹ nhàng nói "em không sao chứ ?..có ai làm khó em không..?"Mộc Y vui vẻ trả lời "không đâu..mọi người ở đây rất tốt ạ" Hạ Nhiên thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống cùng trò chuyện với cô bé.
Hạ Nhiên : "chị làm luyên luỵ em rồi"
Mộc Y : "không... không khó khăn lắm em mới có thể gặp lại chị gái của mình sao có thể luyên luỵ gì chứ"
Hạ Nhiên : "Ừ..chị hứa chị sẽ bảo vệ cho em...bằng bất cứ giá nào" cô xúc động ôm Mộc Y vào lòng.
_______________________________________
Sau khi Mộc Y vào phòng ngủ cô mới nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài. Đi đến thư phòng của Hoắc Ngạo Thiên cô không nghĩ hắn còn có một khu biệt thự rộng lớn thế này mà lại bị bỏ trống.
"Cốc..cốc.." tiếng gõ cửa vang lên giọng nói khàn khàn bên trong phòng truyền ra một tiếng "vào đi". Hoắc Ngạo Thiên nhìn cô một hồi lâu rồi mới cất giọng nói
"Giờ thì nói đi" thanh âm lạnh lùng và vô cùng dứt khoác...
Hạ Nhiên : "ở ... cảng tàu A và B là khu giao dịch vũ khí lẫn hàng trắng với các khách hàng ngoại quốc ..." giọng cô có chút run rẫy ngập ngừng.
"Nơi chứa hàng ?" hắn lạnh lùng nhìn cô nhẫn nại hỏi. "Biệt thự trắng" Hạ Nhiên cắn răng trả lời câu hỏi của hắn.
Hoắc Ngạo Thiên bỗng ôm cô vào lòng môi nở một nụ cười hài lòng "em cảm thấy tôi đang ép buộc em sao ?" hắn cố ý ghé sát vào tai cô thì thầm mị hoặc. Cô dùng lực đẫy mạnh hắn ra "còn không phải sao ?anh vui lòng rồi chứ" cô lớn tiếng quát vào mặt hắn, cứ nghĩ hắn sẽ tức giận đem súng ra bắn chết cô luôn ấy chứ ngược lại hắn ôm chặt cô vào lòng cười nói "đừng như thế..tôi sẽ đau lòng" đầu óc cô hiện giờ rất loạn về lời nói lẫn thái độ của người đàn ông này...có lẻ cô sẽ không bao giờ hiểu được tâm tư của hắn không bao giờ có thể hoà hợp vào thế giới của hắn...cả hai vẫn duy trì tư thế ôm nhau như thế được một lúc Hoắc Ngạo Thiên buông tay xoay cả người cô lại áp môi vào đôi môi anh đào hé mở của cô, trong lòng cô nổi lên một cảm giác khó chịu nhưng lại ấm áp nụ hôn này không giống như những lần trước vô cùng dịu dàng ngọt ngào..cô nhắm mắt lại như đang hưởng thụ cảm giác ấm áp này có lẻ...cô đã yêu Hoắc Ngạo Thiên từ lúc nào mà không biết. Bàn tay to lớn lành lạnh của hắn bắt đầu vuốt ve cơ thể cô từ từ luồn vào vạt áo xoa nắn nơi mềm mại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó. Hạ Nhiên không phản kháng hai tay cô chủ động vòng qua cổ hắn hôn lên môi rồi di chuyển đến cổ hắn...Cổ họng của hắn bắt đầu khô ráp nóng lên cả cơ thể cũng vậy cô ngước mặt nhìn vào đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ của hắn mà mỉm cười nhẹ ghé sát vào tai hắn "anh thích kiểu này.... đúng chứ ?" hắn siết chặt eo cô đè lên chiếc bàn làm việc màu gỗ phía trước phút chốc quần áo của cô đã bị hắn cởi ra hết hắn nhếch nụ cười tà mị "tiểu yêu tinh .. em thật mê người". Cả hai trải qua một cuộc hoan ái triền miên cô mệt mõi đến độ ngất đi hắn bế cô vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặc cô xuống đắp chăn cẩn thận lại cho cô.