HạNhiên xoay mặt nhìn sang Thẩm Linh Châu đang nhìn chằm chằm cô nhưmuốn ăn tươi nuốt sống vậy, thật tội nghiệp cho cô ta sao có thểyêu điên cuồng cái tên máu lạnh vô lương tâm này cơchứ.
Lúc này trên khán đài, một người mặc bộvest đen trông khá lịch lãm cầm micro đứng nhìn xuống nói "thật cảmơn vì sựcó mặt của quý vịởđây, đểkhông lãng phí thêm thời gian của mọi người buổi lễđấu giá mảnh đất vàng xin phép bắt đầu". Vừa dứt lời, máy chiếu phát ra hìnhảnh của mảnh đất được chụp từnhiều hướng, đây là mảnh đất trống được nằmởtrung tâm khu đô thịđối với những doanh nhân bất động sản mà nói đây chính là một cục tiền lớn. Ngay lúc này, bỗng nhiên di động của HạNhiên reo lên một tiếng "ting...ting.." là tin nhắn của Diệp Đức Uy "chú có việc muốn nói với cháu" HạNhiên không thểkhông ra ngoài được vì dù sao cô cũng từng là lính dưới chướng của ông ta. Hoắc Ngạo Thiên nghi ngờhỏi "chuyện gì ?" Cô dựt mình trảlời "à...tôi muốn vào... nhà vệsinh một chút..tôi sẽquay lại ngay". Cô nhanh chóng đứng dậy ra ngoài bỗng cánh tay bịkéo lại "cẩn thận đấy" cô gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Diệp Ngạc Hạo thay ông ta đấu giá bên trong nên ông ta mới có thời gian ra ngoài nhưvậy, cuối hàng lang cô bước ra thấy Diệp Đức Uy có cảTiêu LệMẫn cũngởđó, cô từtốn bước lại gần
Diệp Đức Uy : "Sao lại có mặtởđây, cháu quên cháu là người của ai rồi sao?"
Tiêu LệMẫn : "Chị...chịkhông sao chứ...?"
HạNhiên nhìn thẳng vào mắt Diệp Đức Uy cực kì bình tĩnh nói "Từlúc chú đem cháu đổi lấy an nguy của chú với Hoắc Ngạo Thiên thì cháu không còn là người của Xích Lâu Bang nữa rồi... chú có biết hôm đó chút nữa thì cháu chết rồi đấy..." giọng nói cô cực kì dứt khoắc và lạnh lùng khiến Diệp Đức Uy ngạc nhiên run run người đáp.
Diệp Đức Uy : "Ừ...thì tình cảnh lúc đó...ta không thểlàm gì khác cả, cháu cũng hiểu phần nào mà phải không" vẻmặt nói chuyện của ông ta vô cùng áy nấy, Tiên LệMẫn gật gật đầu nhìn cô.
Bỗng nhiên "băngg...băng.." tiếng súng phát ra từcăn phòng đấu giá, cô lập tức quay người lại định quay vềchỗđó cánh tay cô bịkéo lại "cháu điên rồi sao nơi đó rất nguy hiểm" vẻmặt của ông ta nhưđã biết trước chuyện này không hềlo lắng gì cảcô hất mạnh tay ông ta ra mặc kệnhững gì ông ta nói quay lưng chạy thật nhanh vềphía trước, trong lòng cô không hiểu tại sao lại thấy bồn chồn lo lắng nhưvậy, người đỗào ra ngoài chạy tán loạn... cô nhìn khắp nơi tìm Hoắc Ngạo Thiên đột nhiên phía sau gáy một cảm giác lạnh thấu sương miệng súng đang chỉthẳng vào đầu cô người cầm súng là một người đàn ông cực kì đẹp trai mái tóc dài màu bạc xoã ra kèm thêm đôi mắt màu xanh lục lạnh lẽo đến run người "cô mà nhúc nhích là mất mạng nhưchơi đấy" giọng nói khàn lạnh có chút đùa giỡn trong lời nói nếu là người khác chắc sợđến ngất xỉu luôn rồi còn HạNhiên thì khác không hềsợhãi ngược lại còn cười cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ
"Được thôi, có giỏi thì bắn thửxem nào..." cô thản nhiên xoay người đối diện với gương mặt lạnh nhưbăng đó và khẩu súng trước trán.
"Cô không sợchết thật à ?"
"Tôi sợthì đã không theo xã hội đen rồi...câu hỏi của anh đúng là vớvẫn".
Từxa giọng nói quen thuộc lạnh lùng nhưng cô lại thấyấm áp khi nghe được trong hoàn cảnh nhưthếnày.
"Nếu muốn chết thì thửbắn đi !".