Thiên Giới Hào Môn

Chương 13: Kẻ phá hoại

Bạch Viên Thi bên ngoài vẫn chưa nhận được điện thoại của hai tên kia có chút lo lắng nên lén lút rời khỏi bữa tiệc đi ra phía sau nơi mà bọn họ đã hẹn sẵn.

Khi cô ta vừa đến thì thấy Lạc Tư Nhiên đang ở đó có cả hai tên đồng bọn đang bị trói bất tỉnh kế bên làm cô ta hoảng hốt suýt nữa thì té ngã.

"Sao vậy ? Không nhận ra người quen sao ?" - Lạc Tư Nhiên cười cười nhìn Bạch Viên Thi.

"Tôi..không hiểu cô nói gì..tôi không quen họ.." - Quả nhiên cô ta sẽ không thừa nhận, còn cố bịa ra lí do là lạc đường nên đi nhầm vào đây.

"Sở Kiều là em gái chị sao chị lại làm vậy ?" - Lạc Tư Nhiên không quan tâm mấy lời bịa đặt cô ta liền tức giận quát vào mặt ả.

"Lạc Tư Nhiên cô đừng nghĩ cô có Lục Dạ Thần chống lưng thì muốn nói gì cũng được đấy"

Ngay lúc này, Lạc Tư Nhiên không để ý thì phía sau đã bị một người đánh một cái khiến cho ngất đi tại đó. Bạch Viên Thi giật mình nhanh chóng chặn lại khẩu súng trên tay người đàn ông phía sau...

"Bạch Ngạc Dân cậu bị điên rồi sao ?"

"Nếu không gϊếŧ bọn họ thì mọi thứ sẽ đỗ bể hết"

"Dừng tay đi cậu sẽ gϊếŧ người đấy"

Bạch Ngạc Dân trong lúc dằn co với Bạch Viên Thi thì một người bảo vệ lúc đó đi đến, bọn họ không có cách nào liền chạy trốn trước.

Trên xe, Bạch Ngạc Dân nhìn Bạch Viên Thi cuống lên một cách hoảng sợ thì nhanh chống trấn tỉnh cô ta nếu thời khắc này mà không tỉnh táo mà loạn lên như thế thì mọi chuyện tiêu tùng mất.

"Làm sao đây...nếu Lãnh Ngạo Đông mà tra ra được thì thật sự chết chắc đấy"

"Yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị sẵn một vở kịch rồi"

_______________________

Hôn lễ chính thức bắt đầu, Lãnh Ngạo Đông đã thay bộ trang phục mới đứng trên lễ đường chờ cô dâu của mình.

Bạch Sở Kiều được ba mình đưa lên trong lòng giờ đây dường như rất nhẹ nhõm có chút vui mừng so với lúc trước rất nhiều.

Cảm giác kết hôn là như vậy, người người đều thấy không ngừng chúc phúc, không ngừng ca múa vui vẻ. So với tưởng tượng của cô thì hôm nay không khí sôi nổi hơn rất nhiều...chỉ khi ngay thời khắc quan trọng thì đâu đó vang lên một giọng nói của người phụ nữ.

"Lãnh Ngạo Đông..em mới là người xứng đáng đứng ở đó, anh quên rồi sao ?"

Người phụ nữ có vài phần nhan sắc kia là Mạt Uyên thanh mai trúc mã của Lãnh Ngạo Đông, còn nhớ bốn năm về trước Lãnh Ngạo Đông đã bất chấp muốn cưới cô ta nhưng Lãnh Gia trên dưới đều không chấp nhận vì gia đình cô ta không chỉ bị phá sản mà còn dính líu không ít đến các vụ làm ăn phi pháp.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô ta, cả không khí như đóng băng vậy. Lãnh lão gia nhíu mày thì lập tức các cảnh vệ lao ra kéo cô ta ra ngoài, cả Bạch Sở Kiều cũng bị đờ ra vì sự việc quá bất ngờ.

Lãnh Ngạo Đông đột nhiên dừng lại trong đầu hắn đang nghĩ cái gì vậy...thật sự hắn không còn tình cảm với cô ta những gì sót lại trong đầu đối với cô ta chỉ là một khoảng ký ức nhỏ bé và sự cảm kích.

Mạt Uyên là người khiến hắn thoát ra cảm giác bị cô đơn tẻ nhạt, trong vùng ký ức hiện hữu là một cô bé hiền lành lẻo đẻo theo sau hắn với Lãnh Ngạo Đông mà nói thì Mạt Uyên chính là một người từng là bạn từng là ân nhân của sự cô độc.

"Đứng lại" - Giọng nói thì thầm lạnh đến rợn tóc gáy không ngờ lại là của Bạch Sở Kiều nói với hắn.

"Anh không cần sỉ diện..nhưng tôi thì cần" - Một câu nói khiến hắn tỉnh táo bất giác cười khổ quay lại với các câu hỏi thủ tục cho lễ cưới. Mọi người nhìn thấy họ hạnh phúc trao nhẫn cho nhau thì mọi nghi vấn đã được giải quyết.