Cảnh Báo Tội Lỗi

Chương 1: Cô thông minh hơn hẳn ba của cô

Thành phố New Yord

Một nhóm người đàn ông mặc vest đen chen nhau đuổi bắt một cô gái trên phố khiến ai cũng phải loạn xạ né đường.

"Đứng lại..."

"Đứng lại cho các người bắt à..."

Cô gái buộc tóc đội mũ nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô gái, bọn họ cứ rược chạy hết đường này qua đường khác. Một lúc sau bọn họ cũng tóm được cô vì né một chiếc xe đẩy em bé nên cô mới dễ dàng bị bọn họ tóm lại.

"Bắt được rồi"

"Viên kim cương không có trong người tôi"

"Đem cô ta về trước"

Bọn họ trực tiếp dán miệng cô lại ném lên xe lái đi vì trong một con hẻm nên không ai thấy cô bị bắt một cách hung bạo như vậy.

_____________________________

Trong chiếc khung sắt, cô gái bị còng hai tay lại ngồi một góc. Một tên người tây tên là J châm châm điếu sì gà vuốt vuốt tóc ngông cuồng nhìn cô, một tay hất chiếc mũ xuống đất làm lộ ra khuôn mặt mỹ miều là một đại mỹ nhân sau lớp tóc xoã càng trở nên xinh đẹp.

"Hoá ra là cô...Lạc Ân tiểu thư, xinh đẹp thật đấy"

"Lâu ngày gặp lại ngài J tiếp khách thế này à ?"

"Xin lỗi nhé nhưng cô biết đấy...thứ cô lấy không chỉ là kim cương mà trong cái túi còn có thẻ nhớ cơ mật của chúng tôi, mau đưa đây"

"Tôi ném nó vào sọt rác lúc đυ.ng phải xe đẩy em bé rồi...muốn tìm thì nhanh chân một chút đi"

Tên J cau mày lập tức ra lệnh cho người đi tìm, hắn đi về hướng cô gương mặt mưu mô cùng nụ cười nguy hiểm ngồi xuống. Bàn tay nân nân gương mặt rồi sờ vào mái tóc uốn lượng cứ như một kẻ biếи ŧɦái đang chơi đùa với thú cưng vậy, Lạc Ân không hề sợ hãi ngược lại cô lại càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn ta, muốn động vào cô xem hắn có bao nhiêu bản lĩnh.

"Xem nào..ngài J ít ra cũng nên gỡ còng để cho thiện cảm mà nói chuyện chứ hả"

"Ôi không được, tôi nghe ba tôi nói về cô...nhìn hiền hoà như một đoá hoa túc trắng thuần khiết không hề nguy hiểm nhưng thật chất là một đoá hoa hồng đầy rẫy chất độc"

"Tôi có bản lĩnh thế đã không bị bắt rồi...anh nói xem có đúng không ?"

"Cũng phải nhỉ...nhưng cô phải báo đáp tôi đấy.."

Tên đó cứ nân nân khuôn mặt của cô một cách ám muội thật đê tiện cô cũng suýt nôn mất rồi. Hắn rồi cũng bị Lạc Ân dụ mở chiếc còng ra, cô nở một nụ cười tiến lại hắn đưa tay vào áo hắn còn tên ngốc đó vẫn nghĩ cô thật sự khuất phục hắn sao...

Quả nhiên không đến năm giây cô đã lấy được khẩu súng từ trong áo hắn, tên ngốc này chỉ biết đưa tay đầu hàng muốn la cũng la không được vì họng súng đang chỉa thẳng vào đầu hắn.

"Tên khốn này đúng là bẩn chết được"

"Lạc tiểu thư chúng ta có gì từ từ nói nào"

"Căn cứ bào chế thuốc ở đâu ?"

"Tôi...tôi không biết"

Lạc Ân chau mày đá một chân vào gối hắn khiến tên này quỳ xuống đất một cách nhanh gọn, súng cũng đã lên nòng làm hắn sợ đến độ tè ra quần khai ra nơi cất giữ công thức chế thuốc nhưng còn căn cứ ở đâu thì thật sự hắn không biết và cũng chưa từng đến đó lần nào.

Hắn dứt câu đã bị Lạc Ân đánh một cái vào sau gáy bất tỉnh nằm lăn ra đó, đường cửa sổ nhìn ra toàn là nước biển cái chỗ này là chỗ quái nào mà không có một đường ra nào cả.

Chỗ này rộng lớn giống như một toà lâu đài, Lạc Ân mang theo khẩu súng bên mình chậm rãi ra ngoài ở đâu cũng có người canh giữ muốn trốn ra thật không phải chuyện dễ.

"Mấy tên này cũng giàu phết..chỗ tra khảo phạm nhân cũng lớn như lâu đài"

Lạc Ân đi rồi lùi xong lại núp mất nữa tiếng đồng hồ tránh hết mấy tên cảnh vệ xuống được tầng hai đến phòng khách dường như có ai trong đó bên ngoài có bốn năm tên lính gác nữa chứ.

Mấy tên lính gác cứ đi tới đi lui ngay cửa chính khiến cô tạm thời phải đứng yên một chỗ quan sát. Tên J cuối cùng cũng tỉnh lại hét toáng "bắt con tiện nhân đó lại cho tao".

Tất cả như hoảng lên Lạc Ân lập tức liều chạy thẳng ra cửa chính, tiếng súng nổ loạn xạ cứ như mấy cảnh phim hành động cô hay xem vậy. Khả năng quan sát và bắn súng của Lạc Ân vô cùng tốt nhắm tên nào là ăn ngay phát đó. Nhưng cuối cùng súng hết đạn bọn họ lại quá đông phút chốc cô bị bao vây thành một vòng tròn...

"Con nhỏ chết tiệt"

"Dừng tay"

Tên J định đưa tay tát vào mặt cô thì một người tuổi tầm bảy mươi hiên ngang bước ra, nhìn mặt ông ta có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ rõ đã từng gặp ở đâu.

"Cô làm loạn ở chỗ tôi còn khiến người của tôi chết dưới súng của cô...chúng tôi nên thanh toán sao với cô đây thưa tiểu thư"

"Nếu nhớ không lầm ông là Lương Chân, người quản lí kho tàu vận chuyển quy mô lớn ở HongKong nhỉ ?"

"Cô đúng là có uy thế thông minh hơn hẳn cả ba cô đấy, Lạc Hồng Quân có đứa con gái như cô đúng là rất có phúc"

"Hừ..lão già thối mau thả tôi ra"

Ngay lúc này, tình thế căng thẳng thì một tên cấp dưới chạy vội vào báo tin nhỏ vào tai ông ta, không biết tên kia nói gì mà khuôn mặt ông ta liền biến sắc không vui còn lộ ra vẻ lo sợ gì đó.

Rồi ông ta nhìn qua cô lộ nét cười nguy hiểm nhìn từ trên xuống dưới rồi quyết định ra lệnh trói cô lại còn phân phó các hầu nữ giúp cô chải chuốc tắm rửa và canh chừng tuyệt đối cẩn thận.