Không thể không nói, xe của ông chủ Hề lái thiệt là thích quá đi.
Lâm Thanh từ thôn Thanh Hải vội vàng trở về thành phố Hải An cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Vừa bước vào cửa, Đường An và Lý Tử vội vàng chạy ngay đến, Đường An không nói hai lời chỉ cúi đầu "Nữ hiệp, thật sự xin lỗi cô!"
Lý Tử quăng sang một ánh mắt thất vọng, giơ tay hướng về phía đầu của Đường Tử, xuống tay "chát" một cái: " Cho cậu làm anh hùng nè!"
"Vốn dĩ buổi sáng không nhìn thấy cô, Đội Trưởng Kiều chỉ có chút tức giận, cái này không, trò cá cược kia ... Chắc hẳn là đang đợi nhận đơn từ chức của cô!"
Lâm Thanh nhướng nhướng mày.
“Chính là như vậy!” Lý Tử liếc Đường An một cái sắc lẹm, rồi tiếp tục giải thích, “Không biết mới sáng sớm đã ăn phải gan hùm mật gấu gì, lôi kéo Đội Trưởng Kiều nói cái gì mà anh ấy đối xử không công bằng với cô, cứ như một con chó điên vậy cứ cắn chặt Đội Trưởng Kiều giảng đạo cho anh nghe. Giờ thì hay rồi, Đội Trưởng Kiều triệt để phẫn nộ rồi, nguyên một buổi sáng không thèm ra khỏi văn phòng, giờ phút này, ước chừng ai đi vào đều sẽ chết không toàn thây!"
Cậu thở ra một hơi, giúp Lâm Thanh nghĩ tốt chủ ý: "Hay là, cô chạy đi tìm Trình Lạc đến, rồi cùng cô ấy đi vào, Đội Trưởng Kiều nể mặt nữ thần, có lẽ sẽ khổng chỉnh cô quá khó coi ..."
Lại là Trình Lạc?
Lâm Thanh mơ hồ cảm thấy có chút phiền.
Cô cực cực khổ khổ bắt được người, té ra cũng không bằng một lần lộ diện của nữ thần sao?
Cô bất mãn: "Đội Trưởng Kiều thực sự thích Trình Lạc sao?"
"Không phải," Lý Tử vẻ mặt vô hồn khuyên ngăn, "Lúc nào rồi mà còn có tâm tư đứng ở đây nói chuyện ba hoa? Mau đi đi a! Ngữ khí tốt một tí là sẽ ...Hây?"
Cậu chỉ vừa nói được nữa câu, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh người đang đi theo sau Trần Thao: " Tần Cảnh, Thao Nhi, cậu đi bắt thằng nhãi này lúc nào vậy?"
Trần Thao không nói gì, chỉ hất hất cằm chỉ về hướng Lâm Thanh.
Lâm Thanh nhếch nhếch khóe môi, mặt đắc ý: "Thì chính là hồi sáng này, tôi đi bắt hắn đó! Thế nào? Không cần đem theo nữ thần, cũng đủ cho Đội Trưởng Kiều của chúng ta nguôi giận rồi đúng không?"
"Lúc đi trên đường tôi cũng có hỏi thăm qua rồi, tiểu tử này trốn chui trốn nhủi mấy ngày nay, chắc cũng ăn không ít khổ rồi, cũng tính là thành thật, bị bắt liền trực tiếp nhận tội, nói là bất bình thay cho anh hắn, bản thân lại rơi vào cảnh nợ nần chồng chất, bị người ta ép vào đường cùng không còn cách nào mới làm chuyện phạm pháp. Sáng hôm đó vừa hay nhìn thấy Trần Khải Viễn không có ở nhà, liền lẻn vào nhà trộm đồ, cũng xem là cho ông ta một bài học nhớ đời."
Cô mở tập tài liệu trong tay ra đưa qua cho mọi người xem: "Tôi đã tra qua, Tần Cương và Tần Cảnh là hai anh em, năm năm trước Tần Cương đã từng làm việc trong tập đoàn Văn thị. Sau này, vì muốn giúp em trai trả nợ cờ đã biển thủ công quỹ của công ty, thêm vào bị đồng nghiệp ác ý nhằm vào. Sau khi vụ việc phát sinh, uy tín trong ngành bị hủy hoại hoàn toàn, mấy năm nay ... "
Cô giải thích cặn kẽ thông tin mình đã tra ra từng cái một, xác định Tần Cảnh với sự tình vụ á thoát không nổi can hệ.
Đường An và Lý Tử nhìn nhau một cái, cả hai người đều lộ ra vẻ mặt một lời khó nói.
Làm sao vậy?
Tôi mới bắt được phạm nhân đó! Như vậy còn không được sao?
"Lâm Tiểu Muội" Lý Tử do dự nhìn Lâm Thanh một cái, "Cái đó, .... thực ra, vụ án này đã kết thúc rồi."
Lâm Thanh nói: "Tôi biết rồi a, đây không phải sao, người tôi cũng bắt trở về rồi."
“Không phải” Đường An tinh tình nóng nảy, cầm lấy tập tài liệu của cô ném lên bàn, “Hung thủ gϊếŧ người là Trần Khải Viễn. Người thì tối hôm qua chúng tôi cũng bắt hắn về rồi, Đội Trưởng Kiều tra hỏi hắn cả đêm, mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, đại khái là như vậy. Bây giờ gần như tất cả những gì còn lại chỉ là chỉnh lý, hoàn thiện hồ sơ vụ án nữa thôi."
Nụ cười trên khóe môi Lâm Thanh bỗng nhiên đông cứng.
"Không phải" Lý Tử trừng mắt nhìn Đường An, "Thực ra vẫn chưa kết thúc. Lâm Tiểu Muội, chúng ta vẫn chưa bắt được Tần Cảnh, cô nói đúng, hắn ta tính ra chính là đồng phạm trong chuyện này..."
Lý Tử và Đường An hai người bắt đầu bảy miệng tám lời thuật lại cho cô nghe tình tiết phát triển của vụ án.
Sự tình có liên quan đến thân thế của Văn Hạo.
Trần Khải Viễn vào ở rể Văn gia, và cuộc hôn nhân của ông với vợ là Văn Đình Ngọc một thời đã từng là một giai thoại.
Mãi đến vài năm trước, Văn Đình Ngọc cuối cùng cũng mang thai và sinh ra một cậu con trai kháu khỉnh, chính là Văn Hạo.
Sau đó, sự việc Văn Đình Ngọc nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài bị Trần Khải Viễn phát hiện. Sau khi Văn Đình Ngọc sinh con, thân thể không được tốt lắm, phải liên tục uống thuốc, nên Trần Khải Viễn đã lên kế hoạch bí mật gϊếŧ người bằng cách động tay động chân vào loại thuốc mà bà đang uống. Nhưng Văn lão gia tử có ân trước giờ luôn thưởng thức và trọng dụng ông, nên ông đối với Văn gia cũng được tính là trung thành, an an phận phận mà chiếu cố Văn lão gia tử, nuôi nấng cậu con trai là Văn Hạo tới lúc trưởng thành.
Kết quả vào đầu năm, có một người bí ẩn đã gửi mail bằng một địa chỉ đã được mã hóa để liên lạc với Trần Khải Viễn, nói rằng ông ta mới chính là cha ruột của Văn Hạo, nếu không muốn chuyện này bị phanh phui thì phải chuyển cho ông ta một khoảng tiền bịt miệng.
Trần Khải Viễn vốn là người nhạy cảm và đa nghi nên đã âm thầm đưa Văn Hạo đi kiểm tra quan hệ cha con. Hóa ra hai người quả thực không có quan hệ huyết thống.
Ban đầu, Trần Khải Viễn cũng thực sự đã chuyển một khoản tiền để áp chế chuyện này xuống.
Nhưng sau đó, người đàn ông bí ẩn này ba lần bảy lượt đe dọa tống tiền, lại còn liên tục nhắc đến vụ việc Văn Đình Ngọc nɠɵạı ŧìиɧ năm xưa, thậm chí còn nhắc đến việc nếu ông lộ diện nhận thân, có lẽ Văn lão gia sẽ chấp nhận ông ta, dù sao ông mới chính là cha ruột của Văn Hạo, chưa kể lúc đó rất có thể cả tập đoàn và con trai đều trở về tay của ông ta, vv
Trần Khải Viễn vốn thông minh lại nhất thời hồ đồ. Ông không có nghĩ qua, nếu đối phương là cha ruột của Văn Hạo, lại chắc chắn ông chỉ cần đến nhận thân là Văn lão gia tử liền đồng ý dâng hai tay giao công ty cho ông ta.
vậy tại sao lại không trực tiếp lộ diện mà phải núp sau bóng tối vòi vĩnh một chút tiền của ông.
Thực ra, người thần bí kia căn bản không phải là cha ruột của Văn Hạo, chỉ là người trong cuộc biết sự tình năm đó Văn Đình Ngọc nɠɵạı ŧìиɧ mà thôi. Cũng chính là thuộc hạ dưới trướng năm đó của Văn Đình Ngọc, Tần Cương.
Năm đó, Tân Cương vô tình nghe được chuyện Văn Đình Ngọc nɠɵạı ŧìиɧ, cũng vì vậy mà bị ác ý đàn áp, làm cho thân bại danh liệt, mà trong tay cũng không có bằng chứng cụ thể chứng minh năm đó Văn Đình Ngọc đã nɠɵạı ŧìиɧ, cũng luôn lo ngại bị dính rắc rối vào người nên vẫn không dám nhiều lời.
Mãi đến khi Văn Đình Ngọc qua đời, em trai là Tần Cảnh bị dính vào rắc rối, bị người ta ép đến đường cùng không còn cách nào khác, ông mới nghĩ ra cách này, giả làm cha ruột của Văn Hạo để tống tiền Trần Khải Viễn.
Bất quá, Trần Khải Viễn thân ngụ trong nghi hoặc, lại tìm không ra thân phận của người thần bí, ngày ngày bị dày vò.
Một đoạn thời gian trước đó, người bí mật kia lại lần nữa tìm đến Trần Khải Viễn, dở công phu sư tử há mồm đòi một khoản tiền lớn.
Trần Khải Viễn muốn nhịn cũng không nhịn nổi, vẫn không tra ra được người thần bí, liền đem mọi sự tức giận và nhục nhã đánh chủ ý lên người của Văn Hạo.
Nếu Văn Hạo chết đi.
Chết không đối chứng, dù cho người thần bí kia có xuất hiện, Văn lão gia tử cũng không thể nào tin tưởng vào lời nói suông của một người đàn ông lạ mặt, càng không thể vì thế mà đi khai mộ để làm xét nghiệm DNA loại chuyện hoang đường như vậy.
Đến lúc đó, chí ít công ty cũng đã thuộc về ông, ông vì công ty đã cực khổ nhiều năm cũng không thể lưu lạc đến mức cái gì cũng không có.
Với lại, ông cũng không cần phải tiếp tục nuôi dưỡng con trai thay cho người đã đội cho ông một cái mũ xanh to tướng kia.
Tần Cương tự biết cứ tiếp tục tống tiền Trần Khải Viễn không phải là một kế hoạch lâu dài, sau khi quan sát thấy Trần Khải Viễn trong bóng tối đã âm thầm động tâm tư lên người Văn Hạo, lên kế hoạch tình cờ gặp được rồi từ từ nuôi dưỡng lòng tin của Trần Khải Viễn, cùng với ông ta lên kế hoạch gϊếŧ con.
Hắn giúp ông ấy gϊếŧ Văn Hạo, sau khi mọi việc đã thành Trần Khải Viễn phải chịu trách nhiệm trả hết món nợ của Tần Cảnh, ngoài ra còn phải bảo đảm một phần công việc cho cho hắn và Tần Cảnh, đảm bảo rằng cả hai sẽ sống một cuộc sống đàng hoàng cho đến cuối đời. Nếu mà sự việc bị bại lộ, hắn sẽ nhận hết mọi trách nhiệm về mình, nhưng Trần Khải Viễn phải đem phần đáng lẽ thuộc về hắn ta đưa hết cho Tần Cảnh.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.
Tần Cương bắt cóc không thành cuối cùng phải giả trang thành tên cướp, chạy trốn không có kết quả, bị bắt, bị đánh rồi bị bắn tới chết, nửa lời cũng không khai ra Trần Khải Viễn.
Nhưng mà hắn không biết được là, chân trước vừa mới bị bắt, chân sau Trần Khải Viễn liền lập kế hoạch bắt tay với Tần Cảnh.
Trần Khải Viễn nói với Tần Cảnh là Tần Cương đã bị bắt, cảnh sát điều tra rõ ngọn nguồn, phát hiện ra mấy việc nhỏ mà ngày trước hắn và Tần Cương đã làm đang bị điều tra, cũng bởi vì hắn là con nợ cờ bạc nên mọi người sẽ đem mọi công kích, nghi ngờ nhắm vào hắn ta.
Cuối cùng, Trần Khải Viễn nói với Tần Cảnh để hắn ta thu liễm, sống low key lại, đi đến thư phòng Văn Trạch lấy tiền sau đó mau chóng ngậm miệng biến đi nơi khác, về sau cũng tính là đã thanh toán xong buôn bán .
Ông ta cố tình lợi dụng Tần Cảnh để tạo chứng cứ giả dạng gϊếŧ người cướp của.
Lúc Tần Cảnh đi qua mới phát hiện Văn Hạo đã chết rồi, hắn sinh lòng sợ hãi, lấy được tiền liền ngay lập tức rời đi.Lúc chuẩn bị đi lại nhìn ra máy tính xách tay đang được kết nối với máy ảnh, hắn ta sợ mình bị phát hiện có dính dáng đến cái chết của Văn Hạo, cộng thêm bản thân cũng đang vội nên trực tiếp đem máy tính rời đi.
Nhưng hắn vẫn không biết được mọi thứ đều là cái bẫy mà Trần Khải viễn đã sắp đặt tốt.
Camera giám sát bên ngoài vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Trần Khải Viễn.
Trần Khải Viễn cố ý an bài, ông dùng bóng bay che lại màn hình, dẫn đến không quay được hình ảnh lúc Tần Cảnh bước vào nhà.
Lúc Trần Khải Viễn từ bệnh viện trở về căn bản không hề gặp bất kỳ trận kẹt xe nào, thực tế đã trở về từ sớm bí mật chờ ở cửa lớn, chỉ cần vừa nhìn thấy hình ảnh Tần Cảnh đi vào phạm vi goc quay, ông liền lấy bóng bay ra, vừa hay quay được cảnh tượng lúc Tần Cảnh ôm laptop rời đi.
Tần Cương không biết những sự việc xảy ra phía sau, vì em trai mình, sẽ tuân thủ đúng lời hứa giữ bí mật giao dịch trước đó của mình và Trần Khải Viễn.
Còn Tần Cảnh, một nghi phạm gϊếŧ người bị camera quay lại, từ trong Văn trạch cầm đi một số tiền lớn, cũng như máy tính xách tay, ngoài ra còn có một người anh trai là một tên cướp đã từng tấn công bắt Văn Hạo làm con tin, mà bản thân còn đang gánh nợ nần chồng chất, thật không đáng tin.
Chính vì vậy, Tần Cảnh bị Trần Khải Viễn đất nặn trở thành một chứng cứ vô cùng xác thực, trở thành hung thủ cướp của gϊếŧ người có động cơ rõ ràng.
Thậm chí cho dù Tần Cảnh có khai ra là Trần Thái viễn muốn hắn đi đến Văn trạch lấy tiền, nhưng mà lại không có chứng cứ lấy cớ gì mà tin nhắn đây?
Cứ như vậy, Văn Hạo chết rồi, cái người đàn ông thần bí trốn trong bóng tối tự nhận là cha ruột của cậu tự nhiên trở nên bất lực, Trần Khải Viễn đồng thời giải quyết đi một mối băn khoăn, lại có thể dựa vào tình nghĩa nhiều năm hỗ trợ Văn lão gia tử mà giành được công ty, cũng không cần ngày đêm khổ sở nuôi dùm con trai của người khác, còn có thể đem người có thể trở thành mối đe dọa cho ông ta là anh em nhà họ Tần tống vào tù, sau này không còn lo lắng gì nữa.
Mà ông, một người tang vợ tang con thanh thanh bạch bạch trở thành nạn nhân vô tội, không những sẽ không can hệ nửa điểm đến mấy sự việc bẩn thỉu này, lại có thể tô điểm thêm cho hình ảnh của ông trở thành một người trọng tình trọng nghĩa, có trách nhiệm, nhân ái, dễ dàng đi sâu lòng người.
Đường An và Lý Tử đông một câu Tây một câu đêm toàn bộ tình hình vụ án kể ra hết, Lâm Thanh chăm chú nghe, biểu tình trên gương mặt từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo.
"Đây đều là Kiều Bá tra ra được sao?" cô siết chặt mấy ngón tay của mình.
"Gần như là vậy!" nói đến lúc này, Đường An lại nhịn không được mà kích động hẳn lên, "Đội Trưởng Kiều có thể nắm bắt được những điểm tình nghi quan trọng, kéo tơ lột tằm, còn lại điều nhờ vào thẩm vấn. Cô là còn chưa biết, Đội Trưởng Kiều của chúng ta ngoài thể lực, trí lực, thẩm vấn tội phạm hỏi một chuyện ra một chuyện, nói trắng ra chính là một cái máy phát hiện nói dối hình người --."
Lý Tử lướt nhìn qua sắc mặt của Lâm Thanh, liền lén kéo tay Đường An còn đang cao hứng. Lúc này Đường An mới kịp hồi thần, nhìn nhìn Lâm Thanh, âm thầm hạ thấp giọng nói: "Ý..."
"Vì vậy, Kiều Bạch mới sáng sớm đã đem mọi chuyện điều tra rõ ràng rồi?" Lâm Thanh cười lạnh một tiếng.
Ngoài việc cảm thấy kinh ngạc, cô hơn hết đều là phẫn nộ bất bình.
Rõ ràng cô cũng là một thành viên của đội cảnh sát, Cô tự hỏi từ lúc nhận chức đến giờ mình đã điều gì sai, ban đầu cứ tưởng Kiều Bá mặc dù thỉnh thoảng nói vài câu chọc điên cô, nhưng mà cũng tính là đã coi cô như người trong đội.
Nhưng mà bây giờ thì sao?
Đây là chơi cô một vố sao?
toàn đội ai cũng biết vụ án đã kết thúc, chỉ có một mình cô vẫn còn che mắt ngồi trong trống, ngu ngốc một mình làm thêm ca thêm giờ chỉ để điều tra vụ án, lái xe hai mươi mấy km xuyên đêm đến một tiểu thổn thức cả đêm cắm rễ chờ thời, chỉ để bắt một tên ất ơ là Tần Cảnh, vẫn nghĩ rằng bản thân rất cừ mà hạnh phúc tới đần ra?
Cô kiềm lại một bụng đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi:
"Kiều Bá đang ở đâu?"
"Cái đó--"
Đường An và Lý Tử mắt đối mắt nhìn nhau một cái, rồi lặng lẽ chỉ về hướng bên phải:
" Đang... đang ở trong... văn phòng đó."