Hai tiếng trước, tôi lỡ tay gi.ế.t c.h.ết bạn trai của mình.
Mất đến khoảng một giờ tôi mới lau sạch xong sàn nhà. Rồi suy nghĩ xem nên xử lý cái xác cao to này ra sao.
Thứ lớn nhất trong phòng này chỉ có tủ lạnh. May mà hồi trước tôi quyết định mua một chiếc tủ lạnh cỡ đại nhiều cửa này.
Tôi mở ngăn dưới tủ lạnh, rút hai cái ngăn tủ ở trong ra. Do bạn trai tôi có dáng người to cao nên dù đặt như thế nào vẫn bị lộ một chân. Hết cách, tôi chỉ đành rút luôn ngăn tủ thứ ba ra.
Ngăn này dùng để chứa hải sản nhập khẩu chưa rã đông.
Bỗng nhiên, điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn.
【 Sao cái đường Nhân Dân trước nhà cậu đông quá vậy. 】
Tin nhắn được gửi từ Như Ý.
Phải rồi, hôm nay có lễ hội, c.h.ết tiệt.
Như Ý là bạn thân của tôi, là quản lý của một kênh truyền thông đại V, điều hành ba bốn tài khoản Wechat, đồng thời cũng cặp với ba bốn người bạn trai. Phong cách của Như Ý luôn là chưa thấy người đã thấy tiếng.
Đường Nhân Dân cách nhà tôi không xa, lúc nào cũng kẹt xe, nếu bây giờ Như Ý đang chờ ở đấy thì khoảng 15 phút nữa sẽ đến nơi.
Tôi gần như có thể ngửi thấy mùi của cậu ấy phảng phất dọc khắp hành lang.
Ba cái ngăn tủ lạnh bị rút ra đang chất đống trong thư phòng, nhìn thế nào cũng thật kì lạ. Tôi đóng cửa lại, tôi tuyệt đối không muốn ai mở nó ra.
Sau khi lấy hết ba cái ngăn tủ ra, cuối cùng thì bạn trai cũng nhét vừa.
Đóng cửa tủ lạnh lại, ống quần vẫn còn lộ một chút ra bên ngoài.
Tôi lấy bút kẻ mắt ra, vẽ một đường trên phần bị lộ ra rồi dùng kéo cắt đi.
Hoàn hảo, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Không không không, trên mặt đất vẫn còn một ít vết máu.
Mẹ kiếp, tôi quỳ rạp trên sàn, dùng bàn chải đánh răng của hắn nhúng vào nước tẩy, lau đi vết bẩn trong khe nứt của gạch.
Một lúc sau, thật sự không thể nhìn ra gì nữa. Trừ khi có phản ứng Luminol khiến vết máu phát sáng trong bóng tối thôi.
Tôi ngồi trên sofa một lúc thì chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng, phòng bếp nồng nặc mùi máu tươi.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ đây?
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Trong số ba người khách sẽ đến ngày hôm nay, người duy nhất bấm chuông cửa là Mộc Hy, cũng là người đến sớm nhất trong số ba người.
Không kịp suy nghĩ thêm, tôi lấy lọ nước hoa trong tủ trang điểm ra xịt vào nhà bếp.
Mùi hương ngọt ngào lập tức toả ra.
Mở cửa ra.
Mộc Hy mang theo một chai rượu vang đỏ, có vẻ như nó được mua ở cửa hàng tiện lợi gần nhà tôi. Mộc Hy là người luôn có sự chuẩn bị trước.
Mộc Hy nhìn thấy tôi, thẹn thùng cười hỏi bạn trai tôi đâu, tôi bảo hắn đã ra ngoài nghe điện thoại. Mộc Hy cởi giày đi vào, tự giác ngồi xuống phía đông của bàn mạt chược.
Năm phút sau, Như Ý và Tiểu Xuyến cũng tới.
Như Ý vừa bước vào nhà liền bắt đầu phàn nàn đường Nhân Dân tắc nghẽn cỡ nào, lần nào cô ta tới đây cũng như vậy.
“Mùi nước hoa?” Như Ý buộc miệng thốt lên.
Tôi đứng hình tại chỗ.
“Mình lỡ làm đổ nửa chai xuống sàn, đau lòng chết đi được.”
“Babe à, ngọt phát ngấy luôn đấy.”
Như Ý thay một đôi dép lê, ngồi vào phía tây bàn mạt chược. Tiểu Xuyến theo sau Như Ý, cúi người, tháo giày rồi tiến đến phía bắc bàn mạt chược. Lúc đi qua phòng bếp, cậu ta theo bản năng nhìn vào đó.
Tôi, Như Ý, Mộc Hy và Tiểu Xuyên quen nhau từ khi còn học đại học. Mặc dù là bạn bè nhưng tôi không thực sự thích ba người họ. Như Ý là con điếm luôn ồn ào, Mộc Hy hay do dự, thiếu quyết đoán; còn Tiểu Xuyến luôn trầm lặng, hay tự thu mình lại.
Nhưng nhiều năm như vậy, ba người họ đều là những người bạn duy nhất của tôi.
Như Ý nói: "Lý Lượng không có ở đây, chúng ta bắt đầu chơi trước đi."
"Được thôi."
Vì vậy, bốn người chúng tôi bắt đầu chơi mạt chược. Những quân bài trên tay không ngừng ra ra vào vào nhưng đầu óc tôi không còn ở đây nữa. Nhiều lần bị nhắc nhở, mới phát hiện ra mình quên đánh bài.
"Làm sao vậy, nhớ Lý Lượng à, đánh bài không tập trung gì hết."
Muốn khâu cái miệng Như Ý lại quá đi. Vì để che giấu sự bất an, tôi giả vờ tức giận rồi cố ý đánh vào mu bàn tay cô ta.
Như Ý: "Trịnh Cầm, tay cậu đổ nhiều mồ hôi vậy."
Cô ta vừa nói xong, ba người họ đều quay sang nhìn tôi.
Ngực tôi nóng bừng.
Như Ý: "Cậu đang giấu một đôi Thuận Tử(顺子) đúng không. Đồ tiểu nhân."
"Đúng vậy, ăn chắc cậu." Tôi cười nói.
Sau khi đánh xong một vòng nữa, Như Ý có lẽ nghĩ đến bàn tay đẫm mồ hôi của tôi, nói:
"Nhưng thành thật mà nói, hôm nay thực sự nhàm chán."
Con c.h.ó c.ái này lại muốn làm gì?
"Coca! Coca! Không có Coca thì tớ không sống nổi!"
Cô ta tự mình đi vào bếp.
"Có bia này!"
Đây là những gì tôi đã chuẩn bị sẵn.
“Coca lạnh!”
“Tớ không có mua Coca lạnh.”
“Đừng keo kiệt vậy chứ Trịnh Cầm.”
Tôi đi theo cô ấy đến tủ lạnh. Có chút mùi hơi khó chịu.
Tôi cảm thấy như đứng trên đống lửa. Nếu cô ta để ý có thể sẽ phát hiện ra biểu cảm khó coi của tôi.
Lúc này, từ một góc tủ lạnh có vài giọt máu nhỏ xuống.
Tôi vô thức dùng chân giẫm lên vết máu. Cả người cứng đờ đứng bên cạnh tủ lạnh.
“Trịnh Cầm, cho tớ một ngụm, một ngụm thôi. Ba ngày rồi tớ không uống Coca."
"Tớ không có mua thật mà."
Như Ý nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn nói, mày đang làm gì vậy, mau tránh ra, bị ngu à?
"Bảo bối, hôm nay cậu làm sao vậy? Bà dì tới sao? Sắc mặt thật khó coi."
"Có thể do buổi sáng tớ ăn đồ bị hỏng. Thôi được rồi, nếu không thì tụi mình gọi trà sữa đi!"
Người tôi bất động, chân mềm nhũn, tôi sợ chỉ một cử động nhẹ cũng sẽ mang theo vết máu ra.
"..."
Như Ý mở điện thoại, bỏ lại nói một câu “gì cũng được.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cả người gần như muốn ngã quỵ tại chỗ.
Như Ý quay người bỏ đi, tôi cũng đi theo. Kết quả, mới đi được vài bước, thừa lúc tôi không chú ý, Như Ý chạy vào trong bếp, mở tủ lạnh.
Thịch!
Thịch!
Thịch!
"Còn nói không có, đây là cái gì!"
Cô ta cười vui vẻ, như thể đã vạch trần được âm mưu của tôi.
Ở ngăn tủ phía trên, một lon Coca nằm ở chính giữa. Dưới ánh đèn, nó lặng lẽ hiện ra trong bóng tối. Chắc mua từ tuần trước.
"Cậu nghĩ cậu lừa được tớ sao!"
Tôi gượng cười chống tay lên bếp, hít một hơi thật sâu.
May là cô ta chỉ mở cánh trên của tủ lạnh.