Chuyển ngữ: Trầm Yên
Support: BUN Trans Team
............................................................
Ngoài trời gió giật mưa rào, Vương Điền nhìn hơn trăm thị vệ đang quỳ ngoài sơn động, áo choàng đen như mực ngâm mình trong vũng nước, quần áo đầy vết bùn bắn. Tất cả đều đang cúi thấp đầu, không một ai dám lên tiếng.
"Thần - Giản Lăng cứu giá chậm trễ. Hắc Giáp Vệ xin nghe bệ hạ sai bảo." Dẫn đầu là một thanh niên mày kiếm mắt sáng. Hắn quỳ gối trong cơn mưa, điềm tĩnh bày tỏ mục đích đến đầy.
Lúc này, Vương Điền đã hóa trang, Lương Diệp khoác một bộ áo ngoài lỏng lẻo nhoài người dựa lên vách hang núi, lười biếng nói: "Hắc Giáp Vệ của hoàng tổ mẫu, trẫm nào dám sai bảo."
Giản Lăng thầm nghiến răng, nửa đường hắn bỗng nhận tin của Thôi Ngữ Nhàn, mệnh lệnh gϊếŧ chết Lương Diệp chuyển thành bảo vệ Lương Diệp về cung an toàn. Dẫu trong lòng có điều bức bối nhưng ngoài mặt hắn vẫn phải cung kính: "Thần cung nghênh bệ hạ về cung."
Lương Diệp ngó lơ, nhấc tay vuốt ve khuôn mặt giả của Vương Điền.
Phải công nhận rằng tài hóa trang của Sung Hằng thật tinh vi. Chiếc mặt nạ hai người họ đã quen dùng phủ lên mặt anh giống y như da thật, chạm vào cảm giác trơn mịn ấm áp, thể hiện chẳng sót biểu cảm gì trên gương mặt dù là rất nhỏ.
Đường nét có phần sắc sảo khiến Vương Điền trông hơi lạnh lùng hà khắc, chỉ trừ đôi mắt kia. Dường như nó luôn bình lặng dịu êm, không hợp với chiếc mặt nạ. Song, hễ đôi mắt ấy gặp phải Lương Diệp, cảm xúc trong nó sẽ trở nên đa dạng sinh động, dù rằng hầu hết toàn nóng nảy và phẫn nộ. Lương Diệp tỏ ra thích thú với sự khác người này.
Thế nên hắn chẳng hề thích Vương Điền nhìn mình với nét mặt ung dung điềm tĩnh hiện tại, tựa hồ hắn và những người khác đều như nhau cả. Lương Diệp khó mà chịu đựng nổi điều đó.
Ngoài hang núi, trời mưa như trút nước, hơn trăm người lặng lẽ quỳ giữa cơn mưa. Hơi nước trắng xóa dày đặc trong hang, đến đầu ngón tay cũng lành lạnh. Khí lạnh xuyên qua lớp mặt nạ mỏng, thẩm thấu vào da thịt.
Vương Điền đang chụm tay áo đứng bên cạnh Lương Diệp chợt lùi về sau một bước, tránh đi bàn tay của hắn, khẽ nói: "Bệ hạ, đến lúc về cung rồi."
Nét mặt Lương Diệp thật khó lường: "Không về."
Hắn hơi khó chịu vì Sung Hằng làm việc nhanh chóng đến vậy, đáng ra nên chậm lại chút, để hắn gϊếŧ thêm mấy đợt thích khách, sau đó chạy trốn cùng Vương Điền, nương tựa sống chết nơi nhau, thế mới khiến người ta sảng khoái vui vầy hơn.
Vương Điền ngước mắt, Lương Diệp túm tay áo anh, kéo anh vào hang núi, tránh cho anh bị dính nước mưa. Hắn miễn cưỡng cất lời giải thích: "Chờ mưa tạnh đã."
Vương Điền nhìn đám người Giản Lăng đang dầm mưa bên ngoài, ngoài việc hơi khó chịu ra thì chẳng thương xót là bao. Xét cho cùng, nếu tình hình không thay đổi thì mục đích ban đầu của bọn chúng khi đến đây vốn là để lấy mạng họ mà.
"Khu vực săn bắn mùa Thu không kém cạnh gì núi Thập Tải." Lương Diệp bỗng lên tiếng: "Đến lúc đó trẫm còn có thể dẫn ngươi đi thả diều."
Đây không phải lần đầu Vương Điền nghe hắn nhắc về cuộc đi săn mùa thu. Anh không kìm lòng được, hỏi: "Ngươi thích đi săn mùa Thu lắm hử?"
"Ờ." Lương Diệp không kể chi tiết, chỉ khẳng định chắc chắn: "Siêu thú vị luôn."
Sung Hằng chứng kiến khu vực khô ráo duy nhất trong hang núi bị Vương Điền chiếm mất, đành buồn bực ngồi xổm trên tảng đá, trông ngóng sao cho trận mưa này mau tạnh.
Có lẽ ông trời đã nghe được lời cầu xin thầm lặng của cậu. Nửa canh giờ sau, mưa nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn vài hạt mưa phùn bay lất phất theo gió.
"Kính mời Bệ hạ về cung ạ." Giản Lăng một lần nữa lên tiếng.
Lương Diệp nhấc chân sút trúng ngực hắn, đạp đối phương bay ra xa cả chục mét. Giản Lăng ngã "bịch" xuống đất, quân Hắc Giáp xung quanh muốn lên đỡ, Lương Diệp lại khều chân nhấc thanh kiếm gãy dưới đất lên, lưu loát gặt xuống hai cái đầu trong tầm tay, híp mắt cười hỏi: "Trẫm đã cho các ngươi đi chưa?"
"Ngươi..." Có kẻ phẫn nộ lên tiếng, tuy nhiên ngay giây sau, đầu hắn đã lìa khỏi cổ, rơi xuống vũng bùn.
Giản Lăng ôm ngực bò dậy, quỳ giữa bùn đất trộn lẫn máu, dập đầu một cách nghiêm chỉnh: "Kính mời Bệ hạ về cung."
Máu tươi nhỏ xuống tí tách từ thanh kiếm gãy của Lương Diệp. Hắn đang định vung tay thêm nữa thì Vương Điền chợt tiến tới, nắm chặt lấy cổ tay hắn. Lương Diệp ngoảnh lại, vẻ mặt hơi khó coi, tuy nhiên nụ cười chết chóc đã vơi bớt phần nào. Hắn nhíu mày, lẩm bẩm: "Rõ ràng tại bọn chúng khinh người quá đáng."
Hắc Giáp Vệ quỳ dưới đất: "..."
"Bẩn quá rồi." Vương Điền lấy đi thanh kiếm gãy trong tay hắn, quăng nó xuống đất: "Về cung tắm gội thay đồ thôi."
Lương Diệp gật đầu đồng ý, lật tay giữ chặt tay anh, "Ngươi tắm cùng trẫm."
Vương Điền hắng giọng, nói khẽ: "Tính sau đi."
Lương Diệp tặng anh một thoáng nhìn khôn lường. Hắn không nói thêm gì, chỉ kéo anh lên xe ngựa.
Lần rời cung này của Vương Điền có thể nói là sức cùng lực kiệt, vừa lên xe ngựa chưa bao lâu, anh đã mơ màng thϊếp đi. Trong giấc mơ, hình như có ai đó lột quần áo của anh, còn sờ mó ngực anh. Anh bực bội xua bàn tay làm loạn kia ra rồi lại say ngủ tiếp.
"Chủ tử, thuốc đây ạ." Sung Hằng đưa cho Lương Diệp mấy bình thuốc nhỏ qua cửa sổ xe: "Bình màu xanh dương giúp tan vết bầm, bình nhỏ nhỏ này để cầm máu, bình màu trắng thì ngừa sẹo."
Lương Diệp ôm Vương Điền đã ngủ mê mệt, mặt mày nặng trĩu. Hắn cẩn thận kiểm tra toàn bộ cơ thể Vương Điền một lượt từ trên xuống dưới, tỉ mẩn bôi thuốc lên các vết thương và vết bầm tím trên người anh, tiếp theo đó mới thay quần áo sạch sẽ cho anh, để anh tựa vào người mình ngủ.
"Chủ tử, vết thương trên người ngài..." Sung Hằng thò đầu vào, hơi lo lắng.
Lương Diệp lạnh lùng liếc cậu. Sung Hằng thở dài, tự giác đóng rèm lại.
Lương Diệp ngắm Vương Điền ngủ say, cúi đầu hôn lên chóp mũi anh rồi cọ cổ anh, dường như chưa đã ghiền, muốn cắn cả xương quai xanh của anh. Kết quả, xe ngựa đột ngột xóc nảy, người đang nép vào ngực hắn nhíu mày, Lương Diệp đành phải từ bỏ những suy nghĩ khác, điều chỉnh tư thế để người trong lòng có thể ngủ thoải mái hơn.
Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của Hoàng đế Bệ hạ có hạn, độ chu đáo càng có hạn hơn. Yên ổn chưa nổi mười lăm phút, hắn lại cắn nhay vành tai anh: "Vương Điền, dậy nói chuyện với trẫm."
Vương Điền mơ màng "hừ" một tiếng, nghiêng đầu đi. Ánh mắt Lương Diệp tối tăm, hắn hôn từ tai đến vai anh, đầu lưỡi cuốn trôi số thuốc mình vất vả bôi cả buổi, đắng nghét cả khoang miệng.
"Trẫm không tính toán với ngươi." Lương Diệp chép miệng, ngồi bần thần một lát, sau đó lại vui vẻ phấn chấn nắm lấy cổ chân hơi mảnh khảnh của Vương Điền bằng bàn tay đầy vết thương của mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn thủ thỉ: "Đeo dây tơ đỏ treo chuông cho ngươi nhé?"
Vương Điền ngủ say như chết, nhịp hô hấp chẳng mảy may thay đổi.
"Không đáp chính là đồng ý." Da mặt Lương Diệp dày cộp, hắn lại tự cho rằng bản thân thật chu đáo, nói: "Trẫm biết ngươi không thích chuông nên chỉ đeo dây tơ đỏ thôi."
"Mà hơi đơn điệu." Hắn tiện đà sờ lên bắp chân Vương Điền, đôi mắt sáng lên: "Trẫm sẽ xỏ cho ngươi một chiếc lá nhỏ bằng vàng."
Vương Điền chìm trong giấc ngủ hoàn toàn không hay biết gì hết, xung quanh đầy ắp mùi thuốc đắng thoang thoảng và mùi của Lương Diệp, khiến người ta cực kỳ yên lòng. Điều duy nhất khiến anh không hài lòng chính là nhiều muỗi quá. Khắp người bị muỗi cắn vừa đau vừa ngứa, chi chít dày đặc chẳng chừa nơi đâu, nhiều nhất ở chỗ cổ tay, cổ chân và cổ, làm cho anh bực bội muốn tỉnh dậy.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc những con muỗi ấy cũng thôi gây phiền nhiễu, chuyển thành một chiếc lò sưởi nóng rực ôm trọn cả người anh, hun cho anh nóng chết khϊếp, ngực như bị một tảng đá đè lên. Vương Điền bị ép phải hé miệng thở dốc, lại được đút cho thứ gì đó còn sống, nó quấn lấy đầu lưỡi anh không chịu buông. Anh cảm giác mình sắp chết vì nghẹt thở đến nơi rồi. Cuối cùng, giữa cơn khó thở kết hợp với cảm xúc kinh hoàng, anh mở bừng mắt.
"Tỉnh rồi à?" Lương Diệp tóc tai ướt sũng mỉm cười với anh, đôi môi vẫn còn ửng đỏ.
Vương Điền vịn vào vai hắn thở hổn hển, ngoảnh mặt quan sát chung quanh. Hóa ra họ đã trở lại tẩm điện trong hoàng cung Đại Đô, hương Long Diên tỏa ra từ lư hương bên cạnh tạm coi như thức tỉnh anh đôi chút, cảm xúc quái dị hồi nãy hãy còn bám riết. Anh nhìn Lương Diệp đang liếʍ môi chưa đã ghiền, hỏi: "Vừa rồi ngươi làm gì vậy?"
Vẻ mặt Lương Diệp ngây thơ vô tội, chân thành nói: "Vừa rồi trẫm tắm rửa giúp ngươi."
Biểu cảm trên mặt Vương Điền hơi sứt sẹo: "Sao ngươi không đánh thức ta?"
"Thấy ngươi ngủ ngon lành như vậy, trẫm đoán ngươi không thích bị quấy rầy." Lương Diệp nhấn mạnh hai chữ 'không thích': "Dĩ nhiên trẫm sẽ không bắt ngươi làm chuyện mình không thích, đành chịu khó giúp ngươi. Ngươi khỏi cần cảm ơn."
Vương Điền bỗng thấy môi đau nhức, đối diện với cặp mắt đầy mãn nguyện kia, anh đẩy Lương Diệp đang dính sát lấy mình ra: "Ta tự tắm."
"Trẫm đã tắm sạch cho ngươi rồi." Lương Diệp đắc chí nói: "Tắm sạch sẽ luôn."
Vương Điền nhíu mày cúi đầu, đập vào mắt chính là những dấu vết loang lổ trên cổ tay, cánh tay. Anh khó mà tin nổi cúi thấp đầu hơn nữa, kết quả trông rõ loạt dấu vết mập mờ dày đặc trên người, đến đùi cũng không tha... Vương Điền ngẩng đầu, giận dữ lườm Lương Diệp: "Ngươi đã làm gì thế hả!? "
Lương Diệp bị anh quát đến ngẩn tò te. Hắn chớp chớp mắt, nói rất hợp lý: "Trẫm chỉ nếm vị thôi."
"Nếm cái ông cố nội nhà ngươi ấy!" Vương Điền tặng hắn một đấm vào mặt.
Lương Diệp ăn một đấm cũng không để bụng, hắn vuốt ve quai hàm bị đau, cong đầu lưỡi vui vẻ nói: "Trẫm rất thích chỗ sau eo của ngươi, cứ hôn lên đó là ngươi sẽ run lên một lần, thú vị cực kỳ luôn."
Vương Điền bị hắn chọc tức xây xẩm mặt mày: "CMN, ta..."
Thay vì trông đợi thằng ngốc Lương Diệp này học được cách tôn trọng người khác, chẳng thà trông đợi lợn nghiên cứu ra cỗ máy thời gian còn hơn!
Lương Diệp sờ eo anh cách làn nước, nói như tranh công: "Trẫm chỉ hôn ngươi thôi, không làm gì khác."
"Ngươi còn định làm gì nữa?" Vương Điền hung dữ tóm lấy bàn tay háo hức muốn thò xuống của hắn.
Lương Diệp ngoan ngoãn mặc cho anh nhéo, vui rạo rực nói: "Ngươi là Hoàng hậu của trẫm thì dĩ nhiên chúng ta phải làm chuyện cá nước thân mật rồi. Ngươi yên tâm, trẫm đã xem kỹ quyển sách kia một lần nữa, còn đi học hỏi từ mấy vị thái y bên Thái Y Viện, chắc chắn sẽ khiến ngươi thoải mái."
Vương Điền lặng thinh hồi lâu, sau đó đanh mặt: "Ta đồng ý làm Hoàng hậu của ngươi hồi nào?"
Lương Diệp không vui nói: "Trẫm muốn ngươi làm thì ngươi..."
"Bệ hạ." Vương Điền cắt lời hắn, ánh mắt trở nên bình lặng nhưng xa cách: "Ngươi có thể ép ta làm Hoàng hậu của ngươi... nhưng ta sẽ ghét ngươi."
Lương Diệp nhíu mày: "Không được gọi trẫm là Bệ hạ, ngươi cũng không có tư cách ghét trẫm."
"Ta có." Vương Điền buông cổ tay hắn ra, trong mắt đong đầy sự căm ghét: "Nếu ngươi ép ta thì ta sẽ chẳng còn cách nào thích ngươi tiếp nữa, trong tim ta càng không có chỗ cho ngươi, chỉ cảm thấy ngươi cực kỳ tởm lợm, thua cả cỏ dại ngoài tẩm cung."
Lương Diệp sững sờ nhìn anh, hơi cô đơn cụp mắt, nhỏ giọng nói một cách dè dặt: "Trẫm sai rồi, về sau sẽ không bao giờ làm vậy nữa."
Vương Điền hơi ngạc nhiên nhíu mày. Giây tiếp theo, anh thấy hắn lại ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt đầy vẻ ác liệt và khôi hài: "Ngươi cho rằng trẫm sẽ nói như thế sao?"
"..." Vương Điền lạnh nhạt nhìn hắn chăm chú.
Lương Diệp xáp tới, cọ chóp mũi ướt sũng vào mặt anh, giọng hắn mềm nhũn như đang làm nũng: "Trẫm không cần người khác thích, trẫm muốn ngươi làm Hoàng hậu thì bằng mọi giá ngươi phải làm, hiểu chưa?"
"Ta đã nói là không làm rồi! Chết cũng không làm, dù bị xẻo thịt thành người lợn hay châm lửa đốt thành tro bụi cũng không làm!" Vương Điền nhếch khóe miệng, nở một nụ cười khinh miệt, "Chẳng hiếm lạ gì, hiểu chưa?"
Ánh mắt Lương Diệp trĩu nặng. Hắn nhìn chằm chằm vào anh: "Không biết điều."
"Ngươi là cái thá gì." Gương mặt Vương Điền cũng nặng nề chẳng kém.
Vẻ chết chóc chợt nhoáng lên trong mắt Lương Diệp. Hắn híp mắt, bàn tay trong bể tắm khẽ chọt đầu ngón tay anh, không biết nghĩ gì. Vương Điền đang giận sôi máu, nào muốn để hắn chạm vào, dứt khoát hất tay hắn ra định lên bờ. Kết quả ngón cái tay bên kia của anh bỗng bị người ta ngoắc nhẹ.
Anh ngoái đầu lại, chỉ thấy Lương Diệp nhìn mình với vẻ mặt ấm ức: "Vương Điền, trẫm bị ngươi chọc tức đến đau hết cả vai rồi."