Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Vương Điền sờ được vết sẹo hơi gồ lên. Mặt Lương Diệp gần anh quá, cứ như tự dâng cổ lên tận miệng anh, ép anh phải gượng gạo nhìn sang chỗ khác.
Tên điên này chẳng biết giới hạn là gì cả.
Lương Diệp cực kỳ khó chịu với hành động phản kháng yếu ớt này của anh. Hắn bóp chặt cằm anh, xoay mặt anh qua, trầm giọng nói: "Trẫm bảo ngươi cắn thêm phát nữa, nghe không hiểu sao?"
Vương Điền nhíu mày: "Ngươi đói mà sao lại muốn ta cắn ngươi?"
Lương Diệp thoáng đờ ra, sau đó chợt thiếu kiên nhẫn nói: "Sao trăng đâu ra lắm thế, ngươi chỉ cần nghe lời trẫm thôi."
Vương Điền nhìn hắn với ánh mắt nặng trĩu tâm sự một lát, một tay khác bỗng đặt lên eo lưng hắn. Lương Diệp suýt hất văng bàn tay đang tới gần của anh, nào ngờ bàn tay ấy lại trượt qua sống lưng hắn, tiến đến phần gáy, khẽ ấn đầu hắn cúi xuống.
Lương Diệp khó chịu: "Ngươi chán sống rồi đó h..."
Vương Điền chợt cắn vào mạn cổ hắn.
Thực ra không hẳn là cắn, hàm răng của Vương Điền chưa nghiến vào mấy. Lương Diệp cảm nhận rõ ràng đôi môi mềm mại, nhiệt độ nóng hổi và nhịp thở nhẹ như bẫng kia hơn.
Tựa hồ Vương Điền đang liếʍ hắn, nhưng lại không giống lắm.
Không cảm nhận được cơn đau, Lương Diệp vô cùng bức xúc. Thêm vào đó, cảm giác bị gặm cắn không đau không ngứa nhưng khó ngó lơ này cứ là lạ. Hắn đâu hề thấy ghét, trái lại còn hơi thoải mái.
Hắn dựa lên người Vương Điền híp mắt, bất ngờ bị Vương Điền siết eo lật đè xuống dưới. Lương Diệp lập tức cảnh giác, bóp cổ Vương Điền: "To gan."
Chẳng qua, giọng nói ấy thật biếng nhác, nào có vẻ giận chi.
Vương Điền thản nhiên chỉ vào cổ hắn: "Không cắn nữa?"
Lương Diệp buông tay ra, lấy tay áo lau cổ, chê ghét: "Trét lên cổ trẫm một đống nước miếng. Đến cắn người cũng không biết thì giữ ngươi có tác dụng gì."
Vương Điền nhìn thoáng qua dấu hôn bị mình "cắn" thành trên cổ hắn, khiêm tốn chấp nhận lời nhận xét này: "Bị cắn khó chịu chứ?"
Hiển nhiên, Lương Diệp không muốn trả lời anh vấn đề này, vòng tay qua eo anh hơi siết lại, cứ vậy kéo người ngã xuống bên cạnh: "Cách trẫm xa chút."
Vương Điền ngạc nhiên nhìn thoáng qua hắn, tiếp theo vui mừng lăn vào góc trong cùng của long sàng. Mặc dù anh hôn cổ Lương Diệp đến hưng phấn một cách khó hiểu... nhưng rõ ràng cơn buồn ngủ đã chiến thắng, mí mắt Vương Điền dần trĩu nặng.
Khi anh mơ màng sắp ngủ thϊếp đi, có người chợt ôm lấy anh từ đằng sau với tư thế gấu chó ôm khúc gỗ quen thuộc. Anh định mở mắt, cuối cùng lại quyết định thôi, cứ kệ hắn đi.
Tiếc rằng Lương Diệp nào phải loại người chịu ở yên. Trong lúc ngủ mơ, Vương Điền cảm giác ai đó đang hôn mình, còn hôn cực mạnh, xung quanh như có hàng loạt lò lửa hun cho anh toát đầy mồ hôi.
Anh gian nan mở mắt, phát hiện cảnh mơ đã thành thật... Tên điên Lương Diệp này đang ôm ghì anh từ đằng sau, học theo hành động của anh trước đó, đang hôn cổ anh.
"... Ngươi đang làm gì đấy Lương Diệp?" Vương Điền muốn quay người, kết quả là bị thằng oắt này ôm chặt cứng.
Lương Diệp 'hừ' một tiếng nhão nhoẹt, hôn lên mảng da mỏng trên mang tai anh. Vương Điền giật thót, chán nản nói: "Ngươi đừng có cắn ta."
Lương Diệp cười khẽ một tiếng, kề tai anh trầm giọng nói: "Vương Điền à, ngươi cho rằng trẫm dễ bị lừa đến mức không phân biệt được cả cắn với hôn sao, hửm?"
Mọe, hắn thế mà lại biết... Vương Điền thấy não mình phải bị rỉ sắt rồi mới nghĩ thằng ngốc Lương Diệp này không rành việc đời.
"Tuy không thích nam nhưng trẫm không thể cứ để bản thân bị ngươi khinh nhờn vậy được." Lương Diệp ngậm vành tai anh, nhay nhay: "Lần này khinh nhờn lại coi như xong. Nếu ngươi còn dám bất kính với trẫm nữa thì trẫm sẽ gϊếŧ ngươi luôn đấy."
Vương Điền buồn thương phát hiện mình đã sắp miễn dịch với lời đe dọa của Lương Diệp. Anh chẳng những không sợ mà còn dám nhảy múa trước miệng cọp: "Bây giờ ngươi còn đói không?"
Lương Diệp đằng sau yên lặng lạ thường một lát.
Vương Điền nhắm mắt: "Yên tâm, ta cũng không thích nam, ngủ đi."
Anh không tìm ra lý do ban nãy mình hôn Lương Diệp, cơ mà kệ đi, cứ coi như mình vừa tự hôn mình hai phát vậy.
Lương Diệp cọ cọ chóp mũi lên gáy anh, nhịp thở dần vững vàng.
Vương Điền lại hơi khó ngủ: "Lương Diệp này, tháng trước ngươi uống mấy chén canh Bạch Ngọc?"
Lương Diệp nhíu mày, rất khó chịu khi giấc ngủ bị quấy rầy, song vẫn đáp: "Quên rồi."
"Rốt cuộc ngươi còn nhớ được ta không vậy?" Vương Điền hỏi tiếp.
Lương Diệp ôm chặt anh thêm chút: "Ngươi phiền quá."
"Là quên hết hay vẫn còn xíu ấn tượng? Nếu công dụng của canh Bạch Ngọc kia khác thường thế... thì tại sao ngươi vẫn muốn uống... ưʍ." Lương Diệp bịt kín miệng anh.
"Nói nữa trẫm cắt lưỡi ngươi." Lương Diệp thiếu kiên nhẫn gác chân lên đùi anh: "Ngủ."
Vương Điền không biết mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ rằng trước khi ngủ, Lương Diệp lại hôn cổ anh.
Đồ thần kinh.
Rạng sáng hôm sau, Lương Diệp đã mất hút.
Lúc rửa mặt, Vân Phúc cầm khăn ướt ngó xem cổ anh vài bận, ngập ngừng định nói rồi lại thôi. Mấy cung nữ trẻ bên cạnh đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn hắn, bầu không khí hơi quái lạ.
Vương Điền cầm khăn lau mặt xong thì quen thói lau cổ, cơn đau thình lình ập tới mới khiến anh sực nhớ tối qua mình đã làm chuyện dở hơi gì với Lương Diệp, huyệt Thái Dương lập tức giật mạnh.
Anh đúng là điên rồi mới đi hôn cổ Lương Diệp, càng lạ hơn chính là thằng ngốc Lương Diệp này thế mà còn hôn trả đủ...
Có lẽ do Lương Diệp luôn ghim mùi hương ở cổ anh nên anh mới không kìm lòng được, muốn trả thù.
Vương Điền day mạnh ấn đường, dặn dò Vân Phúc: "Đổi cho trẫm bộ triều phục có cổ áo cao chút."
"Vâng ạ." Vân Phúc lập tức vui vẻ ra mặt. Chắc biết tâm trạng Vương Điền đang tốt, y đánh bạo hỏi: "Không biết đêm qua Bệ hạ lâm hạnh cung nữ nào, có cần phong cho một chức vị không ạ?"
Vương Điền lạnh lùng liếc y.
Vân Phúc khϊếp vía, vội vàng quỳ sụp xuống, tự tát miệng mình: "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ lắm miệng! Nô tỳ lắm miệng!"
Hai thái giám và ba cung nữ trẻ còn lại cũng vội vàng quỳ theo, run bần bật.
"Nếu để trẫm nghe được bất kỳ tin đồn nhảm nhí nào bên ngoài thì mấy người các ngươi đừng ai hòng chạy, hiểu chưa?" Vương Điền nhìn họ với gương mặt không cảm xúc.
"Vâng... vâng..." Mấy người họ liên tục dập đầu.
Vương Điền nhíu mày: "Được rồi, lui xuống cả đi."
Đám người nối đuôi nhau rời khỏi, chỉ riêng Vân Phúc ở lại, cẩn trọng mặc đồ cho anh.
Không khí lâm triều vẫn náo nhiệt như mọi hôm. Song, có vẻ vì Lương Diệp đã trở lại nên Vương Điền luôn cảm giác bản thân trọn vẹn hơn.
"Bẩm Bệ hạ, năm ngày sau là Đại điển Tế tổ, theo quy cách sẽ là Bệ hạ và Hoàng hậu cùng tế tổ, tuy nhiên vị trí Hoàng hậu đang trống, đến lúc đó bá tánh xem lễ, thấy lễ nghi thiếu hụt..." Quan viên phục trách lo liệu Đại điển Tế tổ mặt ủ mày chau dâng tấu: "... Nếu một mình Bệ hạ hiến tế thì sẽ thiếu đi phần khí thế."
"Chẳng phải mấy ngày trước Bộ Lễ các người mới thề non hẹn biển rằng sẽ lo được sao?" Có quan viên bực bội nói: "Giờ còn đúng năm ngày, tự dưng kêu thiếu khí thế. Đừng nói ngươi muốn Bệ hạ tìm ra một vị Hoàng hậu trong vòng năm ngày đấy nhé!?"
"Vi thần không dám!" Quan viên kia quỳ xuống, dập đầu nói: "Chẳng qua, nếu sửa lễ chế thì e rằng không bịt được miệng lưỡi thế gian, thưa Bệ hạ!"
Vương Điền nhìn thoáng qua người này. Đối phương thuộc danh sách quan viên nội triều, đích thị người Thái hoàng Thái hậu cử tới ngáng chân: "Ồ? Thế theo ngươi thì nên tổ chức sự kiện kiểu gì?"
"Vi thần cả gan, Bệ hạ có thể tuyên đọc một bản... 'Chiếu nhận tội mình' sau lễ tế tổ."
Vừa dứt lời, quần thần đồng loạt quỳ xuống, gục đầu. Đại điện lặng ngắt như tờ.
Khó đoán được thái độ của Vương Điền ngồi trên long ỷ. Một lúc lâu sau, anh mới cười khẽ một tiếng: "Thế nào? Chư vị ái khanh đều nghĩ vậy ư?"
"Vi thần không dám!" Mọi người đồng thanh hô.
"Không dám? Các ngươi còn có gì mà không dám?" Vương Điền ngồi trên cao nhìn xuống đám người, trong lòng bỗng nhiều thêm chút phẫn nộ.
Thực ra với anh, con hàng 'Chiếu nhận tội mình' này chẳng to tát gì. 'Tội mình' ấy à, đây không phải bản kiểm điểm Hoàng đế tự viết sao? Đại loại là nói cho mọi người nghe mình làm sai, làm chưa tốt chỗ nào, nhận lỗi một cách chân thành thiết tha trước những vấn đề như thiên tai không thể cứu vãn xuất hiện tại Đại Đô, động đất, núi lở... hoặc Nhật Thực, Nguyệt Thực, sao chổi bay ngang qua, v.v - các hiện tượng mà tri thức khoa học thời đại này chưa giải quyết được. Đôi khi Hoàng đế cũng chợt nảy sinh ý tưởng, muốn ngẫm lại về bản thân chút...
Lương Diệp đúng là hoang đường hồ đồ thật đấy... nhưng anh khó tưởng tượng ra được cảnh hắn đọc chiếu nhận tội mình.
Nếu hôm nay người ngồi ở đây là Lương Diệp, khả năng cao hắn đã bị chọc điên rồi. Tội mình không phải vấn đề, vấn đề là rõ ràng Thôi Ngữ Nhàn ép hắn đến tận đây, còn hiếu thắng bắt hắn nhận tội. Thế mới khiến người ta phát tởm.
Đọc chiếu nhận tội mình trong Đại điển Tế tổ chẳng khác nào đưa mặt cho người ta giẫm đạp dưới đất.
Văn Tông nhẹ nhàng gật đầu với anh.
Vương Điền giả vờ không thấy, lạnh lùng nói: "Vậy các ngươi quỳ ở đây suy nghĩ cho kỹ đi, lúc nào nghĩ ra cách thì tan triều lúc đấy."
Nguyên đám người im phăng phắc.
Vương Điền ngồi yên trên long ỷ, lạnh nhạt nhìn chằm chằm họ: "Vân Phúc, mang một chiếc ghế dựa tới đây. Văn thái phó lớn tuổi, mời ông ấy ngồi."
Từ khi ban mai lấp ló đến khi nắng vàng chói chang, mặt trời lên cao rồi mà Vương Điền vẫn chẳng mảy may nhúc nhích, mọi người cũng không dám hành động bộp chộp. Trong quá trình cũng có người đề xuất ý kiến, song đều bị Vương Điền gạt phăng.
Mãi cho đến lúc một quan nhỏ ở dãy cuối di đầu gối tiến lên, đề nghị: "Bẩm Bệ hạ, vi thần cả gan. Hồi Tiên đế còn tại vị, ngài ấy đã cho xây dựng hành cung trên núi Thập Tải nằm ở ngoại thành cách Đại Đô một trăm năm mươi dặm. Tại đỉnh núi có am Thái Cực từng thờ cúng bài vị trường sinh của Tiên đế, Bệ hạ có thể đến hành cung cầu phúc cho Tiên đế trước, sau đó vòng qua ngoại thành Đại Đô tế tổ. Dù tốn thời gian chút nhưng không đáng trách gì."
"Đề nghị của Văn Ngọc rất hay." Vương Điền vỗ thành ghế: "Cứ vậy đi, sắp xếp theo ý của khanh."
"Tan triều...!" Vân Phúc cao giọng hô vang.
Văn Ngọc thoáng sửng sốt, không ngờ Bệ hạ vẫn nhớ rõ tên mình, lập tức vui mừng khôn xiết: "Thần lĩnh chỉ!"
Đại điện bùng nổ ngay tại giây phút ấy.
Tuy nhiên có nháo nhào đến mấy cũng không phải việc của Vương Điền nữa. Anh ngồi yên không nhúc nhích cả buổi sáng đến đau eo mỏi lưng, vẫy lui nhóm Vân Phúc xong thì nằm bẹp ra giường, không muốn cử động.
"Trẫm tưởng ngươi sẽ đồng ý cơ." Giọng Lương Diệp thình lình vang lên tại xó xỉnh nào đó.
Vương Điền lạnh lùng 'Hừ' một tiếng: "Thôi Ngữ Nhàn tính toán hăng hái quá cơ. Đến lúc đó mà đọc chiếu nhận tội mình, sợ rằng bà ta sẽ mượn cơ hội ấy ngáng tay."
"Sao không tương kế tựu kế?" Lương Diệp hỏi.
Vương Điền nhíu mày: "Tương kế tựu kế chẳng bằng dụ rắn khỏi hang. Mà ngươi thấy đọc chiếu nhận tội mình vẻ vang lắm sao?"
Tiếng nói của Lương Diệp bỗng gần lại hơn: "Trẫm muốn hôn ngươi."
Vương Điền bị nước bọt của mình làm sặc tại chỗ.