Vương Truyền Mãn trước tiên giật mình, sau đó lập tức định thần, nhảy xuống một tay một đứa, kéo cả tiểu A Ngọc lẫn Vương Ngũ Lang lên. Lưu thị cũng đến gần, vội vàng ôm chặt tiểu A Ngọc vào lòng.
Vương lão thái thái vội nói: "Con mau bế đứa nhỏ vào trong trước."
Những kẻ yếu ớt trong nhà đều đã vào bếp ngồi, lão thái thái bảo các con trai lấy hàng rào tre đốt lên, trên bếp cũng đặt lửa, đang đun nước nóng.
Thêm vào đó bên ngoài lại ló ra vầng thái dương to, trong nhà quả thật có chút ấm áp.
Những người còn lại trong Vương gia, nhìn xác trăn khổng lồ trước mắt mà ngây người.
Lão Vương cẩn trọng, e rằng con trăn này chỉ ngất đi, lại đi lấy một cái cuốc về, đập mạnh vào đầu trăn một hồi, cho đến khi óc chảy ra mới thôi.
"Mẹ ơi, con trăn to thế này, chúng ta chưa từng thấy bao giờ..." Tuy nhà họ ở sát vách núi, phía sau còn có một dãy núi, nhưng những năm qua, chưa từng thấy con trăn to như vậy.
Con trăn này rộng bằng nửa cánh tay người lớn, vì thân hình nó trườn dọc theo rãnh thoát nước, nên chiều dài cũng dễ ước lượng, khoảng mười trượng.
Con trăn rõ ràng đang đói bụng, bụng nó xẹp lép, nhưng thân hình lại rất to lớn, chỗ to nhất cũng ngang với thân hình người trưởng thành.
"Trời ơi, con này chắc phải dài đến mười trượng!" Vương Truyền Phú hít một hơi lạnh.
Còn một điều mọi người chưa nói, con trăn này trông có vẻ nặng ít nhất cả ngàn cân, không nói gì khác, thịt trăn là có thể ăn được.
Mùa đông này, có nó, e là sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Lão Vương nheo mắt: "Kéo lên đã rồi tính tiếp."
Nói là ngày tuyết tan, nhưng cũng không nhanh đến thế, xung quanh vẫn là thế giới băng tuyết.
Thời tiết lạnh, trăn vốn máu lạnh, không lâu nữa sẽ hoàn toàn đông cứng, lúc đó mới rắc rối.
Chờ mấy nam nhân đi vớt con trăn, mấy nàng dâu Vương gia cũng đứng ở cửa bếp nhìn ngó.
Tiểu A Ngọc cầm cái bô nhỏ, phát hiện bên trong không còn nước, miệng hơi mếu xuống, có chút thất vọng.
Thứ tiểu nha đầu muốn đem ra ngoài, không thấy nữa.
Lưu thị thấy con uể oải, liền quấn chặt nàng thêm chút nữa.
Nàng ấy chưa từng làm mẹ, vì muốn có con, ngày thường thích đi bế con cho các phụ nhân trong làng, học được một số kinh nghiệm, giờ bế cũng khá có dáng vẻ.
Vừa bế, nàng ấy còn vừa khẽ ngâm nga một điệu nhỏ không tên, tiểu A Ngọc dụi dụi mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi.
Phùng thị đẩy cái giỏ lửa lại gần tiểu A Ngọc, nhìn xuống cánh tay chân nhỏ bé của nàng.
Phát hiện không có thương tích gì, lại kéo áo cho nàng, mới nói: "Ta nghe nói trăn càng to càng không có độc, nghĩ con trăm to kia là có thể ăn được, như vậy còn phải cảm ơn A Ngọc."
Trước đó tiểu A Ngọc đã tự xưng, mọi người cũng thuận miệng gọi theo.
A Ngọc, A Ngọc, chẳng phải là ngoan như ngọc như châu sao?
Tiểu Trương thị là kẻ ham ăn, lúc này cũng nói: "Mặc kệ nó có ăn được hay không, no chết còn hơn đói chết! Xem ra, nhà ta nhặt được một phúc oa oa."
Mã thị vun vén lửa trong bếp, cũng nói: "Nếu không có A Ngọc, e là hôm nay đã xảy ra chuyện lớn!"
Mọi người gật đầu, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Chẳng phải sao, nếu không phải A Ngọc lăn một cái, ngã một cái như thế, nói không chừng con trăn kia đã nhảy lên ngay, cả sân người nhà họ, chắc chắn không thể thoát được.
Một trượng trăn đã có thể gϊếŧ chết người, huống chi là to như vậy.
Chỉ cần một cái đuôi quét qua, không chết cũng tàn phế, làm sao có thể yên ổn như bây giờ?
Điều duy nhất họ không hiểu là, vừa đến mùa đông, những con thú hoang trong núi đều ngủ đông cả, loài trăn sợ lạnh lại càng sớm trốn đi, sao lúc này lại đột nhiên chạy ra, lại còn to đến thế?
Chẳng lẽ là đói quá rồi sao?
Lưu thị chỉ lắng nghe họ nói, không xen vào.
Tay nhẹ nhàng vỗ nhịp, ánh mắt vô cùng yêu thương nhìn đứa bé trong lòng.