Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi

Chương 34: Khoe Khoang

Lương Chí Thành không để ý đến lời Hứa Dao nói, cô có thể nói gì với Lương Trạch đây?

Đơn giản chỉ là vì Lương Trạch tỏ thái độ với Hứa Dao, mà Hứa Dao lại ưng ý với hắn ta, nghĩ rằng lần đầu gặp mặt, nên nói vài lời hay để lại ấn tượng tốt với Lương Trạch mà thôi.

Lương Chí Thành mĩ mãn trong lòng.

Ban đầu hắn ta vốn hợp ý với Hứa Lan Hương, nhà ở dưới quê dễ bắt chẹt, tuổi trẻ xinh đẹp còn giỏi giang, thành tích xuất sắc nổi trội, rất có tiềm năng sẽ đậu đại học tốt, không chỉ có thể dạy dỗ con cái, mà dẫn ra ngoài cũng không mất mặt.

Đáng tiếc Hứa Lan Hương lại khăng khăng muốn giới thiệu chị họ của mình cho hắn ta.

Vốn dĩ hắn cũng không để trong lòng, một cô thôn nữ lén sinh con riêng, cho hắn ta chơi đùa còn không xứng, nhưng bây giờ hắn ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.

Hứa Lan Hương nói đúng, thứ phóng đãng này còn đẹp hơn nhiều so với con gái mới lớn, dáng người lại càng hấp dẫn, đến nỗi hắn suýt chút nữa là chảy nước miếng.

Lương Chí Thành trừng mắt nhìn Hứa Vệ Đông đứng cản trở:

"Nhiệm vụ sản xuất ở phân xưởng của anh nặng nề lắm đấy, anh đừng có đứng đây nữa, mau quay về trong xưởng làm việc đi."

"Vâng vâng, tôi đi ngay đây."

Hứa Vệ Đông đi vào đây lại giống hệt như một kẻ quê mùa, vội vàng cúi đầu khom lưng vâng dạ.

Ông ta bắt gặp ánh mắt của Hứa Dao vừa đi ra khỏi phòng, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên một nụ cười.

"Con nói chuyện với xưởng trưởng Lương nhé, lát nữa để xem là xưởng trưởng Lương đưa con về, hay là con đến xưởng tìm cha."

Ánh mắt của một người đàn ông khi nhìn người phụ nữ mình thấy hứng thú rất khác.

Hứa Vệ Đông cảm giác mình có thể lên làm cha vợ của phó xưởng trưởng, nên vô thức kiên nhẫn hơn với Hứa Dao.

"Mà thôi, trước khi con đi nhớ đến tìm cha, đỡ làm mất thời gian quý giá của xưởng trưởng Lương."

Đến lúc đó báo luôn kết quả buổi xem mắt với ông ta, để ông ta chọn ngày kết hôn.

Nói xong, Hứa Vệ Đông mặt mày hồng hào, sải bước đi ra khỏi nhà.

Lúc này, Lương Trạch đã thu xếp xong cặp xách, liếc mắt nhìn Hứa Dao một cái, đi theo ra cửa.

Người vướng chân đã đi hết, Lương Chí Thành ân cần dẫn Hứa Dao đi tham quan nhà hắn, nói radio nhà hắn là do các nhà khoa học Xô Viết để lại, ghế sô pha và giường lớn đều nhập khẩu từ nước ngoài…

Lời trong lời ngoài đều khoe khoang của cải.

Hắn đã bỏ thuốc mê trong sữa lúa mạch, chuẩn bị dụ dỗ Hứa Dao uống hết.

Nhưng lại thấy dáng vẻ thán phục và nét mặt sùng bái của Hứa Dao, tự cho là đã có thể ôm được người ta, nên hắn không định đút thuốc nữa.