Hứa Lan Hương hào phóng nhường lại chỗ ngồi phía sau:
"Bác cả, bác đưa chị đi trước đi, đừng làm chậm trễ chuyện lớn cả đời của chị, tự cháu đi bộ đến trường là được."
So với con gái hèn nhát làm mất mặt mình, Hứa Vệ Đông càng muốn chở cháu gái hơn, chẳng qua hiện tại con gái có chuyện quan trọng hơn.
Hứa Vệ Đông mang vẻ mặt vui mừng nhìn cô cháu gái hiểu chuyện: "Cháu đi nhanh một chút, đừng để trễ giờ học."
"Cháu biết rồi."
Hứa Lan Hương tỏ ra ngoan ngoãn:
"Cảm ơn bác cả đã quan tâm. Chờ cháu thi lên đại học rồi sẽ tặng cho bác một chiếc xe jeep, đến lúc đó cả nhà chúng ta đều có thể ngồi xe, không ai sót lại cả."
"Vậy bác cũng phải học lái xe thôi." Trên khuôn mặt ngăm đen của Hứa Vệ Đông nở một nụ cười.
Trông thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng Hứa Dao chợt co rút.
Không phải chỉ là thi đỗ đại học thôi sao!
Giáo viên giảng dạy cho cô đều là giáo viên có tiếng, khi thi đại học còn đậu được trường đại học hàng đầu cả nước.
Nếu không phải thời điểm cô xuyên qua không đúng, bỏ lỡ kì thi tuyển vào tháng năm, không thể tham gia cuộc thi đại học năm nay, thì nói gì cô cũng sẽ giẫm nát Hứa Lan Hương dưới lòng bàn chân.
Hứa Dao nhảy lên chỗ ngồi phía sau, hai cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn nắm chặt khung xe.
Hứa Vệ Đông có thể nói chuyện phiếm với người khác, nhưng với con gái ruột lại lười nói dù chỉ là một câu dư thừa.
Hình ảnh mà ý thức thế giới truyền lại cho Hứa Dao cũng không toàn diện.
Phần lớn đều xoay quanh nguyên thân, những người và chuyện khiến cho Hứa Gia An trở nên xấu xa, đúng thật là không có được mấy chuyện về Hứa Vệ Đông.
Hứa Dao rất tò mò, rốt cuộc Hứa Vệ Đông có phải loại người bán con gái để nịnh bợ hay không?
Nếu đó là thật, dù nói gì cô cũng sẽ không bỏ qua cho loại cha ruột khốn nạn này.
Sau khi đến thị trấn, Hứa Vệ Đông cất xe đạp đi, dẫn Hứa Dao đứng ở ven đường bắt xe khách.
Vận may của bọn họ không tệ, xe khách đến rất nhanh.
Lúc xuống xe, Hứa Dao thử hỏi:
"Cha, cha nói tuy rằng người ta kết hôn lần hai, nhưng tuổi không lớn lắm, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn gia thế có gia thế, muốn cưới con gái mới lớn vô cùng dễ dàng, tại sao lại đi xem mắt với một đứa nhà quê còn dắt theo con nhỏ như con chứ?"
Hứa Vệ Đông mất kiên nhẫn nói:
"Còn có thể tại sao nữa? Tên đàn ông nào mà chẳng có chút ham mê, cậu ta chỉ thích người đẹp."
Thấy đối phương không muốn nói nhiều, Hứa Dao cũng không tự làm mình bẽ mặt.
Rốt cuộc ông ta có phải người bán con cầu vinh hay không, sẽ biết nhanh thôi.