Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi

Chương 30: Con Trai Trở Nên Xấu Xa Rồi?

"Chị suy nghĩ rõ ràng rồi, điều kiện của chúng ta thế nào, chẳng lẽ phó xưởng trưởng người ta còn không biết rõ? Cần gì phải làm chuyện quá khả năng của mình?

Bây giờ chị ăn mặc tồi tàn tí cũng có lợi, chờ thân thiết hơn với anh ấy, lại bảo anh ấy mua thêm cho chị mấy bộ quần áo, đến lúc đó cho em mượn mặc ké."

Hứa Lan Hương có khuôn mặt điển hình của người nhà họ Hứa, mặt chữ điền, mày rậm mắt to.

Đặt trên người đàn ông thì tính là ngay thẳng cứng cỏi, mọc trên người phụ nữ lại không phù hợp, nhất là mặt chữ điền, trông rất đần.

Nói một cách công bằng, Hứa Lan Hương không xấu, vẫn xem như là khí khái mạnh mẽ.

Nhưng khi so sánh với khuôn mặt xinh đẹp ngời ngời của nguyên thân, cô ta lại giống như hầu gái xách giày.

Hứa Lan Hương nhíu mày, sao cô ta lại cảm thấy Hứa Dao có hàm ý khác, giống như đang thầm mắng cô ta xấu xí nhỉ?

Có thể là do mình suy nghĩ nhiều, Hứa Dao nào có đầu óc để nói kháy.

Hứa Dao không ăn diện, vậy chẳng phải hơn mười đồng mà cô ta đưa là công cốc rồi sao?

Còn chuyện Hứa Dao nói sẽ cho cô ta mượn quần áo mặc, Hứa Lan Hương nghe mà bật cười trong lòng.

Cô ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, phó xưởng trưởng kia còn không vội vàng đi mua quần áo cho cô ta? Còn cần Hứa Dao cho cô ta mượn?

Chỉ là cô ta xem thường gã đàn ông cưới lại lần hai mà thôi.

Thầm mang suy nghĩ mình hơn người, Hứa Lan Hương cũng không so đo mười đồng bị Hứa Dao gạt mất, vẫn tươi cười kéo cánh tay của Hứa Dao, hai người chuẩn bị đi ra khỏi nhà.

Hứa Gia An bỗng chốc gọi với theo bóng dáng của Hứa Dao: "Mẹ ơi…" mẹ muốn bỏ con lại sao?

Câu nói phía sau chẳng đàn ông tí nào, nó kéo quần áo, bất kể thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Hứa Dao: "!"

Cô xuyên đến đây đã vài ngày, đây là lần đầu tiên Hứa Gia An mở miệng gọi cô là mẹ!

Hứa Dao nhìn đôi mắt đen láy ngập nước giống như thú non của Hứa Gia An, trong lòng mềm nhũn ra, nhưng ngại Hứa Lan Hương ở trong này nên mới không nói quá rõ ràng.

"Con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng có chạy lung tung, mẹ về sớm sẽ làm cơm trưa cho con, nếu mẹ về trễ thì con cứ sang nhà bà ngoại ăn nhé."

Tóm lại, mẹ sẽ không bỏ mặc con.

"Vâng ạ, con ở nhà chờ mẹ."

Hứa Gia An kéo áo mỉm cười, trong ánh mắt đen xinh đẹp sâu hút có một tia sáng mờ mịt đang lấp loáng.

Hứa Dao, bà tốt nhất là nói được thì làm được, đừng lừa gạt tôi.

Nếu không, cho dù có trói, tôi cũng sẽ trói bà về đây!

Gương mặt đứa bé trai ngoan ngoãn điềm tĩnh, lọn tóc mềm mại dán bên má, bất kể là ai cũng không đoán được dưới khuôn mặt ngoan ngoãn của nó ẩn giấu bao nhiêu suy nghĩ âm u dơ bẩn.