Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi

Chương 27: Nếu Như Là Mơ

Dân quê đánh con không ít, nhưng không có ai giống như Hứa Dao, chỉ hận không thể đánh chết đứa bé cho xong chuyện.

Hổ dữ không ăn thịt con, Hứa Dao còn ác độc hơn cả một con hổ.

"Bác sĩ Hứa, trời mưa lớn quá, con tôi bị xối nước mưa phát sốt, ông có thể cho tôi ít thuốc được không?"

Vị bác sĩ đi chân trần giật mình, mở to mắt nhìn Hứa Dao.

Hứa Dao lại còn xin thuốc cho Hứa Gia An? Không phải cô ta ước gì con trai mình chết sớm một chút sao?

Thấy nét mặt lo lắng của Hứa Dao không giống như đang giả vờ, bác sĩ đi chân trần không hỏi nhiều, quay vào nhà cầm một viên Metamizole đi ra.

"Hầm thuốc Đông y tốn nhiều thời gian, cơ thể con nít không chịu nổi, cô cho nó uống thuốc Tây trước đi."

"Cảm ơn bác sĩ Hứa." Hứa Dao cầm thuốc, phát hiện ra mình vội vàng tới đây nên không mang theo tiền.

Cô ngượng nghịu nói: "Ngày mai tôi đến trả tiền thuốc cho ông được không?"

Bác sĩ đi chân trần liếc nhìn cô vài lần, ừ một tiếng rồi đóng cửa lại.

Hứa Dao đút thuốc cho Hứa Gia An xong, canh ở bên giường đến hừng đông.

Mưa lớn cả đêm, cuối cùng trời cũng quang.

Hứa Dao thấy nhiệt độ cơ thể thằng bé đã giảm không ít, thế nên xuống phòng bếp nấu nước hầm cháo.

Quan sát Hứa Gia An thổi lửa nấu cơm, Hứa Dao đã nắm được kỹ xảo nhóm lửa, về phần có thể hầm cháo thành dạng gì thì còn cần khám phá.

Vừa nhét thêm que củi vào trong bếp lò, Hứa Dao chợt nghe thấy Hứa Gia An lo lắng gọi tên mình.

Cô ngạc nhiên sải bước đi ra, nhìn thấy Hứa Gia An đã đi chân trần chạy ra cửa, dáng vẻ như đang định chạy ra bên ngoài.

"Mẹ đang nấu cơm trong phòng bếp, con vẫn chưa hết sốt đâu, mau quay lại giường nằm đi."

Cô nói xong, cơ thể gầy yếu của Hứa Gia An trở nên cứng đờ.

Nó chậm rãi xoay người lại, ánh mắt đen kịt, khoảnh khắc khi nhìn thấy Hứa Dao lại lóe ra tia sáng rực rỡ.

Sau đó đôi mắt xinh đẹp như đá vỏ chai kia tràn ra một tầng hơi nước, ướt nhẹp, giống như một chú nai con không tìm được nhà.

Hứa Gia An tỉnh dậy khi ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt.

Nó ngơ ngác nhìn hoàn cảnh xung quanh. Đây là phòng của Hứa Dao.

Hứa Dao không cho phép nó đi vào trong phòng cô, nó tuyệt đối không thể tự mình đi nhầm.

Và cả quần áo mặc trên người nữa.

Hôm qua nó mặc bộ quần áo rách đi ngủ, nhưng bộ đồ trên người lại là quần áo của Hứa Dao, tỏa ra mùi xà phòng nhàn nhạt.

Trong đầu nó vẫn còn một đoạn ký ức mơ hồ, hình như là Hứa Dao ôm nó sang đây, còn dịu dàng dỗ nó uống nước.

Hứa Gia An không biết bây giờ có phải mình đang nằm mơ không.

Nếu như là mơ, nó bằng lòng vĩnh viễn không tỉnh lại!