Hứa Dao hỏi người bán hàng giá vải, quay đầu lại thấy đôi mắt to tròn long lanh của Hứa Gia An đang nhìn chằm chằm vào những gói kẹo và bánh quy trong tủ kính.
"Muốn ăn không?" Hứa Dao cười hỏi.
Hứa Gia An nghe thế, đứng bên dưới hơi ngước mặt lên, đôi mắt sáng rỡ, từ dưới nhìn lên Hứa Dao.
"Nhóc con, muốn ăn thì mở miệng nói. Con không nói, làm sao người khác biết được mong muốn của con? Nhớ đấy, trẻ con biết khóc mới có sữa uống."
Hứa Dao giơ ngón trỏ của chọc nhẹ vào trán Hứa Gia An, cô vừa dạy dỗ con trai vừa bảo người bán hàng lấy ra năm gói kẹo hoa quả.
Kẹo hoa quả năm xu một gói, năm gói cũng chỉ có hai hào năm xu, quả thật rất rẻ.
Sau khi lấy kẹo hoa quả, Hứa Dao đưa cho Hứa Gia An một viên.
Cô ăn hai viên, cất số kẹo hoa quả còn lại vào túi nhỏ dưới ánh mắt không rõ hàm ý của Hứa Gia An.
Xuyên đến nơi này đã đủ khó khăn rồi, có làm khổ thằng bé cũng không thể làm khổ chính mình!
Hứa Gia An cắn viên kẹo trái cây phát ra tiếng lạo xạo, không cho rằng câu nói của Hứa Dao là đúng.
Đứa trẻ biết khóc mới có sữa uống?
Trước kia nó ăn đói mặc rách, tìm đến Hứa Dao mà khóc lóc, muốn xin một miếng cơm ăn, mặc một bộ quần áo ấm áp hơn chút.
Hứa Dao lại lấy đũa đánh nó, bảo nó cút xa ra, chết ở bên ngoài luôn đi.
Bắt đầu từ lúc đó, nó không bao giờ khóc nữa.
Khác với những đứa trẻ khác dựa vào việc la lối khóc lóc để có được thứ mình muốn, nó lại không thể, bởi vì nó là một đứa con hoang không ai thương.
Hứa Dao… đã thay đổi rồi, có lẽ Hứa Dao định liên hệ với cha ruột của nó, nên mới cố gắng đối xử tốt với nó.
Nếu cha ruột của nó không nhận nó, vậy thì Hứa Dao có quay lại như trước không?
Trong lòng Hứa Gia An đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi.
Hứa Dao không biết con trai phản diện đang suy nghĩ gì.
Cô thấy đã gần đến giờ, bèn đến cửa hàng bách hóa tìm Vương Thắng Nam.
Vương Thắng Nam đứng ở cửa chờ bọn họ, nhìn thấy đôi mẹ con cực kỳ xinh đẹp kia, trên mặt cô ấy không kìm được mà nở một nụ cười, nhiệt tình dẫn đường ở phía trước.
"Đồng chí Thắng Nam, tay của em thật là đẹp, cổ tay vừa trắng vừa nhỏ, đeo đồng hồ sẽ rất hợp, vừa tinh tế vừa thanh lịch."
Giới con nhà giàu ngày nào cũng tâng bốc nhau.
Hứa Dao phát hiện đối phương thường xuyên sờ cổ tay nên nói ra một câu khen ngợi.
Ánh mắt Vương Thắng Nam nhìn cô lập tức trở nên thân thiết hơn hẳn.