Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi

Chương 8: Trương Diệu Văn

Có điều người đàn ông kia có kết hôn hay không thì cũng không quan trọng.

Cho dù giữa hai người đã có Hứa Gia An, cô cũng không có ý định trói chặt cả hai lại với nhau.

Chỉ cần đưa tiền phí nuôi con đúng hạn là được.

Giải quyết xong một nỗi băn khoăn, Hứa Dao lại chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết bao lâu sau, Hứa Dao cảm nhận được một đôi tay nhỏ bé non nớt vỗ lấy vỗ để lên mặt mình.

Cô cau mày mở mắt ra, lập tức bập phải một đôi mắt phượng cực kỳ đẹp đẽ.

Cậu nhóc không hề cảm thấy mình đang quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, mà còn lãnh đạm nhắc nhở cô.

"Dậy, Trương Diệu Văn tới nhà."

Trương Diệu Văn?

Con trai út nhà đại đội trưởng, một người đàn ông trưởng thành thế này, sáng sớm tinh mơ lại chạy đến nhà mẹ đơn thân là định làm gì?

Hứa Dao giật mình, vội vàng mặc quần áo hẳn hoi.

Hứa Gia An đưa mắt liếc nhìn cô một cái, rồi chạy bịch bịch ra ngoài kéo then cài.

Cách cửa gỗ, Hứa Gia An đã sớm ngửi thấy mùi bánh bao thơm nức mũi.

Sau khi cho người vào nhà, nhớ tới giao dịch giữa mình và Trương Diệu Văn, cậu bé lập tức dời mắt nhìn chằm chằm vào bốn chiếc bánh bao to bự trên tay trong tay Trương Diệu Văn.

Trương Diệu Văn vui vẻ để mặc Hứa Gia An giật lấy bánh bao.

Sau khi Hứa Dao bước ra, đôi mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều diễm tươi đẹp của cô rồi nở nụ cười ngốc nghếch.

"Hứa, Hứa Dao, em ăn chưa?"

Tiên nữ không nói gì.

Đây chẳng khác nào hỏi thừa.

"Anh có việc gì không?"

"À không, không có, mẹ anh làm bánh bao, nên anh mang mấy cái sang cho em và cháu."

Với ngữ khí lắp bắp này, dùng đầu gối cũng biết Trương Diệu Văn thích nguyên thân, xem ra đây là một anh chàng thành thật hay xấu hổ.

Nguyên thân sinh con khi chưa kết hôn, về lý thì đang lẽ sẽ bị diễu phố rồi lao động cải tạo, mà giờ cô có chỗ ở, có lẽ là do Trương Diệu Văn giúp đỡ.

Hứa Dao nhíu mày: "Lúc anh vào nhà tôi, có ai thấy không?"

"Không, anh cố ý né tránh người ta rồi mới đến."

"Vậy được." Hứa Dao cười với anh ta: "Cảm ơn bánh bao của anh, anh đi được rồi đấy."

Dứt lời, cô vô tình đóng cửa lại, nhốt người ở bên ngoài.

Hoàn toàn không cảm thấy bắt người tay mềm, tiểu thư nhà tư bản không có trái tim!

Nếu lương tâm có trọng lượng, cô sẵn lòng mang đi cân đo đổi lương thực rồi.

Bất kể là thế đạo nào, kẻ càng có đạo đức càng sống mệt, huống hồ cô sắp chết đói rồi.