Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi

Chương 6: Ăn Cháo

"Tôi hận bà chết đi được, biết bà muốn bán tôi, tôi vui còn không hết, tôi chỉ ước nhận người khác làm mẹ luôn."

Vừa thốt ra lời này là Hứa Gia An đã hối hận.

Cậu bé sợ Hứa Dao tức giận lại mang cậu đi bán.

Hàng mi dài rậm rung rung, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, môi khẽ giật, nhưng lại không thốt lên được một từ nào.

Hứa Dao biết đứa bé tức quá mới nói vậy nên không để trong lòng.

Cô quẹt bốn que diêm mà không châm được đống rơm lúa mạch, làm bản thân phải cạn lời.

Hứa Dao vẫy tay với Hứa Gia An, quay đầu liếc thấy viền mi ươn ướt của cậu bé, động tác của cô thoáng khựng lại.

"Con làm mẹ rất tức giận, phạt con lập tức tới nhóm bếp cho mẹ."

Cơ thể căng ra của Hứa Gia An quả nhiên thả lỏng, nhận lấy diêm từ tay Hứa Dao, chỉ quẹt hai ba cái là đã nhóm xong bếp.

Hứa Dao quan sát trình tự nhóm lửa, sau đó rót nước lạnh vào trong chảo sắt, chờ nước sôi là sẽ vẩy bột ngô xuống.

Cô vừa đắc chí là nấu nướng làm gì khó, nào ngờ mở vung mới phát hiện cháo bột ngô đã cháy khét không ít...

Thôi ăn tạm, không thì đói bụng càng khó chịu hơn.

Hứa Dao cho rằng với món đồ ăn bóng đêm mà cô làm ra, chắc hẳn Hứa Gia An sẽ phàn nàn vài câu, ai ngờ cô vừa múc vào bát đưa cho thằng bé, nó đã bưng bát lên dốc vào trong miệng.

Chút ít cháo bột ngô tràn ra bên khóe miệng, nó nhanh chóng dùng tay kia vét lên rồi bỏ vào miệng tiếp.

Hứa Dao kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cô thấy Hứa Gia Ăn bị nóng tới mức hai hàng lông mày nhăn lại, bèn vội giật lấy bát của cậu bé.

"Con ăn vội như vậy làm gì, mẹ có tranh với con đâu!"

"Đưa cho tôi!"

Hứa Gia An trừng Hứa Dao bằng ánh mắt hung ác, nó nhe răng trợn mắt y hệt dã thú đang muốn quyết đấu, móng tay dài thì đặt trên mu bàn tay Hứa Dao.

Hẳn là nó muốn cào cô, nhưng cuối cùng không làm gì, chỉ cướp bát khỏi tay Hứa Dao rồi ăn cho bằng sạch.

Sau khi ăn xong phần mình, Hứa Gia An nhìn chằm chằm bát của Hứa Dao như hổ rình mồi, nhưng không giơ tay cướp đoạt.

Miệng nó đỏ thành một vòng, không ngừng há ra để hà hơi.

Hứa Dao nhìn mà lòng đắng chát, gạt ra một phần cho Hứa Gia An: "Chỗ này cho con, nhưng con phải vừa thổi vừa ăn đấy."

Cô còn chưa dứt lời thì Hứa Gia An đã lại rót vào miệng y như ban nãy.

Hứa Dao nhụt chí đi rót nước lạnh cho thằng bé.

Thôi, sau này dần dần sửa cho nó vậy.

Hứa Dao nằm trên giường ván gỗ cứng, nghe tiếng côn trùng chim chóc bên ngoài, trằn trọc hồi lâu mới ngủ được.