Chương 10: Không lẽ bị ngâm đến hư rồi.
Sau khi quyết định xong, Bạch Phỉ không nhiều lời, đổi lại tên phòng phát sóng trực tiếp.
“Nhật ký làm việc của vật nuôi Tiểu Bạch” đổi tên thành “Kế hoạch trồng cây non – chui từ dưới đất lên.”
【Bạch Bạch cậu thật tốt, chúng ta có thể cùng nhau trải nghiệm niềm vui khi nuôi trồng thực vật rồi, tuy có lẽ nó chỉ là một loại hạt mô phỏng sinh học. 】
Cậu ngược lại thì không có suy nghĩ về vấn đề này, cậu chỉ muốn bản thân ngủ một giấc mà không bị quấy rầy mà thôi.
【Bảo bối, tôi với cậu cùng nhau nuôi nó, nhìn này (hình ảnh) 】
Tong ảnh hiện rõ loại hạt giống phiên bản mới, màu da trắng sữa, tròn trịa và trơn bóng.
【Tôi cũng có, tôi cũng có (hình ảnh) 】
【Lần trước sau khi xem buổi phát sóng, tôi lập tức đi đặt hàng, dù tôi và anh trai không thể ở bên nhau, nhưng chúng ta có chung một đứa con nha. 】
【Trào lưu mới về loại hạt mô phỏng sinh học cây trên thế giới lại sắp bắt đầu trở lại rồi!】
Bạch Phỉ mặc kệ bản thân có mang tới làn cơn sốt dẻo gì, từ khi thực hiện ý tưởng nuôi trồng cây non trong phòng phát sóng trực tiếp vào mỗi buổi tối, kết quả đạt được đúng như mong đợi.
Mỗi ngày thức dậy tinh thần đều rất sảng khoái, không còn cảm giác dính nhớp, hay lưng bị cộm đến đau nữa.
Chính là hạt giống có chút không vui, mỗi buổi sáng khi được thả ra, đều sẽ đập vào tường hai cái tỏ vẻ bất mãn.
Rồi lại trộm quan sát vẻ mặt của Bạch Phỉ, mới quyết định xem tiếp theo nên làm gì nữa.
Nhưng Bạch Phỉ thật sự giữ đúng như lời nói, bỏ hạt giống vào trong khay nuôi cấy đậy kín, mang nó cùng nhau đến trường.
Nói không chừng khi kết thúc một học kỳ cậu sẽ trở thành một nhà thực vật học đa tài.
Chương trình học chuyên ngành cơ giáp kéo dài năm năm, nói cách khác Bạch Phỉ theo học ngành cơ giáp, thì phải trì hoãn lễ tốt nghiệp một năm.
Tuy nhiên nó cũng làm giảm bớt áp lực cho Bạch Phỉ, vì bài học trên trường thật sự rất là nặng.
Hiện tại đã là năm học thứ tư, khóa học lý thuyết rất ít, phần lớn là luyện tập thể chất và học thực hành, còn có đủ loại bài kiểm tra.
Ngoại trừ tham gia các khóa học ở trường, Bạch Phỉ còn phải dành thời gian tự học những kiến thức của ba năm trước, hơn nữa cuối tuần còn phải đi làm ở vườn bách thảo, toàn bộ thời gian đều được xếp kín.
Có thể nói không có một khe hở nào.
Buổi sáng hôm nay luyện tập thể chất như thường lệ, tập thể lớp cơ giáp ban B đều tập trung ở sân thể dục.
Ba mươi sinh viên trong lớp tụ tập với nhau, nhưng lại thấy rõ ranh giới phân chia của bốn nhóm.
Đầu tiên là nhóm của thiếu niên tóc vàng, thiếu niên tóc vàng tên là Lê Văn, người có thành tích luôn đứng đầu của lớp ban B, thích độc lai độc vãng*, không quá quan tâm đến người khác.
* Độc lai độc vãng (独来独往): Ý chỉ một mình đến, một mình đi,không thích đi cùng người khác.
Có điều phía sau một người thành công thì bao giờ cũng không thiếu người đi theo, đặc biệt là trong khóa luyện tập, chỉ cần đứng yên một chỗ liền sẽ không ít người vây quanh.
Cách đó một mét, Hàn Kỳ Đạm và đám đàn em đang đứng ở đó với vẻ mặt không vui.
Hắn ta cùng Lê Văn vẫn luôn không hòa thuận, ai bảo thành tích của hắn so với Lê Văn luôn kém hơn một chút, các bạn học ở ban khác đều lén gọi hắn là “Lão nhị vạn năm”, chỉ cần bị Hàn Kỳ Đạm nghe được, hắn ta sẽ hung hăng đánh đám người đó một trận.
Có lẽ vì điều này, nên hắn luôn nhìn Lê Văn không vừa mắt.
Bên cạnh còn có một nhóm khác nhưng đều không thể vào, bọn họ cũng không muốn Bạch Phỉ gia nhập, đành phải tự mình ôm nhóm.
Mà Bạch Phỉ cùng với những bạn đứng cuối lớp đứng chung một chỗ, nhưng đứng cách nhau khoảng chứng nửa mét, thoạt nhìn cũng không thân mấy.
“Quy tắc cũ, khởi động trước, rồi chạy hai mươi vòng.” Giáo viên đi tới, ra lệnh với cả lớp, “Gập bụng tám mươi cái, hít xà đơn hai mươi cái, chống đẩy tám mươi cái, xong rồi phân nhóm luyện tập nội dung mới.”
Một trận rêи ɾỉ vang lên: “Sao lại tăng thêm số lần nữa rồi?”
“Một, hai,…”
Không chờ giáo viên đếm đến ba, liền có sinh viên chạy ra ngoài.
Lần nào cũng như vậy, nếu có một tí ý kiến phàn nàn, sau khi đếm tới ba, lại tăng số lần lên, vậy thà bớt nói lời vô nghĩa, chạy nhanh làm cho xong.
Giáo viên nhìn đám sinh viên lao ra ngoài, cười lắc đầu, toàn một đám nhãi ranh.
Ánh mắt đảo qua thân hình cao lớn trong đội ngũ, thật sự không ngờ tới, một hệ chữa trị còn có thể kiên trì lâu hơn trong đám người này, hơn nữa thể lực cũng không kém.
Sau một hồi luyện tập, mồ hôi ướt đẫm cả vạt áo, chảy từ cằm rơi xuống sân thể dục, còn chưa kịp bốc hơi, đã nghe thấy giọng nói của giáo viên:
“Nằm đó tới khi nào hả? Đứng lên, nhìn chút thể lực ít ỏi này của các em xem, về sau làm sao điều khiển cơ giáp chiến đấu trong thời gian dài đây.”
“Thầy ơi, không phải chỉ cần tinh thần lực cấp cao, tinh thần lực thuần khiết là được rồi sao? Cái này thì liên quan gì đến thể lực ạ?”
“Đúng vậy, nếu Đế Quốc thật sự xảy ra chuyện, chúng em cũng chỉ điều khiển cơ giáp chiến đấu, chứ cũng có đi đánh lộn đâu thầy.” Mấy người tập xong mất bình tĩnh nằm trên mặt đất, không bò dậy nổi.
“Ồ, các em như thế này, mà cũng muốn tiến vào quân đội của Đế Quốc sao.” Thầy giáo châm chọc nói, “Có khi các em cũng chỉ có thể lái máy tổng vệ sinh đi đến các hành tinh quét dọn rác thôi.”
Máy tổng vệ sinh là phi thuyền chuyên môn dọn sạch rác thải, bị thầy giáo nhắm tới.
“Nhìn Lê Văn, Hàn Kỳ Đạm, Bạch Phỉ, rồi nhìn lại các em xem, đều cùng một ban, sao chênh lệch lại lớn như vậy.”
Nghe thấy có tên Bạch Phỉ, mấy người nằm dưới đất run run rẩy rẩy đứng dậy.
Hu hu hu, không thể bị công kích mặt mũi vậy được, bọn họ… Bọn họ vẫn có thể đứng lên.
Chỉ là chân có chút không nghe lời, run như cầy sấy.
“Được rồi, tiếp theo hai người một nhóm, chúng ta luyện tập đấu đôi.” Thầy giáo nói tiếp, “Tất cả nhìn kỹ động tác, tôi chỉ làm một lần.”
Thầy giáo nhanh chóng làm mẫu một lần, rồi để các sinh viên tự mình tập.
“Sau một giờ luyện tập, sẽ tiến hành luyện tập tác chiến từ xa, cho nên luyện tập cho tốt vào.”
Nghe chỉ có hai người một nhóm, đám người xung quanh Lê Văn và Hàn Kỳ Đàm đột nhiên giải tán, nháy mắt cách xa hai người như hận không thể cách xa hàng ngàn dặm, chỉ để lại hai người này mắt to trừng mắt nhỏ.
Mà bình thường không bạn học nào phản ứng với Bạch Phỉ, giờ lại có rất nhiều người đi tới.
“Bạn học Bạch, tôi với cậu một nhóm đi.”
“Tôi tới trước, đừng giành.”
Bạch Phỉ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu không các cậu đánh nhau một trận, xem ai may mắn chung nhóm với tôi.”
Chỉ là thuận miệng gợi ý thôi, vậy mà có một số người thật sự đánh nhau để phân thắng bại, sau đó bị thầy giáo nhìn chằm chằm, đành phải chơi kéo búa bao để quyết định thắng thua.
Một bạn nhỏ thắng lập tức vui vẻ ra mặt: “Thắng rồi, tôi thắng rồi.”
“Cậu may mắn, lại đây đi.” Bạch Phỉ vẫy tay với cậu ta.
Cậu bạn may mắn Lý Tứ vui sướиɠ chạy về phía Bạch Phỉ, ở trong lòng nghĩ, hôm nay luyện tập có thể ngược đãi cái tên cùi bắp này rồi. Nhưng nhìn vẻ mặt mỉm cười của Bạch Phỉ, trong lòng có chút run lên.
Một tiếng sau, Lý Tứ người bị quăng ngã đến hoài nghi nhân sinh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, con m* nó tôi đúng là một thằng ngốc!
Mấy bạn học nhìn tình trạng Lý Tứ gặp phải, cảm thấy may mắn là mình thua Lý Tứ, nhưng lại thắng được tôn nghiêm.
Tác chiến từ xa, cũng là một nhóm hai người, nếu thắng sẽ tiếp tục lập nhóm với người khác, để xem đến cuối ai là người đứng nhất.
Sau nhiều trận đấu, những người còn đứng ở giữa sân thể dục, không ngoài dự đoán là Lê Văn, Hàn Kỳ Đạm, và một bạn lực sĩ trong lớp.
Điều khiến cả lớp ngạc nhiên chính là, không ngờ tới Bạch Phỉ cũng tiến vào vòng cuối cùng, lần này bọn họ mới chân chính bắt đầu nhìn nhận Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ đấu với Lê Văn, lúc thi đấu, Lê Văn và Hàn Kỳ gần như ngang tài ngang sức, nhưng số lần thắng của Lê Văn nhiều hơn.
Bạch Phỉ lén nhìn bọn họ đấu với nhau, Lê Văn sử dụng kỹ thuật khéo léo tinh vi, còn hơn cả kỹ năng, trong khi Bạch Phỉ chủ yếu là dùng kỹ năng.
Khi hai người sử dụng cùng kỹ năng thi đấu với nhau, ai có kỹ năng tốt hơn, người đó sẽ giành được chiến thắng.
Hai đội đồng thời bắt đầu, dù sao thì cũng là cao thủ quyết đấu, đánh qua đánh lại, vài phút trôi qua cũng vẫn chưa phân thắng bại.
Tuy nhiên bên nhóm của Hàn Kỳ Đạm, đã có thể thấy bàn thắng đang dần chuyển sang Hàn Kỳ Đạm, đột ngột, đánh một đòn tập kích mạnh mẽ, Hàn Kỳ Đạm chiến thắng.
Đồng thời, Bạch Phỉ bên này vẫn còn đang lo lắng, cậu hết sức tập trung cao độ cảm nhận từng cử động của đối phương.
Chỗ nào để lộ sơ hở, Bạch Phỉ liền tay nhanh hơn não đánh tới, nhưng sau đó nghĩ lại, để lộ rõ rành rành như vậy, chỉ có thể là bẫy.
Nhưng cậu lỡ đánh rồi, nên đành phải tương kế tựu kế hướng về chỗ sơ hở kia, vốn định quật ngã đối phương qua vai, nhưng Bạch Phỉ cố tình buông tay ngay lập tức.
Lê Văn quả thật là bẫy cậu, nhưng anh ta không đoán được Bạch Phỉ sẽ buông tay, hơn nữa còn thoát khỏi phạm vi tấn công của anh, dẫn tới động tác chuẩn bị ở phía sau của anh bị chậm một bước.
Cũng chính là bước này, Bạch Phỉ chiếm được thời cơ.
Thắng rồi.
Một trận đấu đặc sắc, nhưng học bá là người thua, lại còn thua trên người Bạch Phỉ, trong giây lát các bạn học không kịp phản ứng, nên không phát ra một tiếng hô nào, chỉ có thầy giáo dẫn đầu vỗ tay: “Xuất xắc! Thật sự quá xuất sắc!”
Lúc này các bạn học mới phản ứng lại, lần lượt vỗ tay.
Học bá cư nhiên cũng sẽ thua, nhưng không sao, ban bọn họ còn có bá vương.
Nhưng bá vương Hàn Kỳ Đạm có đủ sức mạnh, nhưng thiếu kỹ năng, cuối cùng vẫn là Bạch Phỉ thắng.
Hai trận đấu này, tiêu tốn cả tinh thần cùng thể lực rất nhiều, Bạch Phỉ sau khi giành chiến thắng, cậu đi đến bên cạnh ba lô đặt trên bãi cỏ, nằm xuống.
Quá mệt mỏi, toàn bộ sức lực đều cạn kiệt, nhưng cũng thật sảng khoái.
Khóa kéo ba lô vẫn chưa kéo lên hết, khay nuôi cấy vốn đang nằm yên trong túi, lăn ra ngoài, vừa mới nhìn thấy ánh sáng, liền không động đậy nữa, bởi vì qua tầm nhìn của hạt giống, nó thấy có một người đang đứng trước mặt Bạch Phỉ.
Một chai nước ném đến bên cạnh Bạch Phỉ, lúc Bạch Phỉ ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy bóng lưng của Lê Văn, bên cạnh còn có người đang đưa anh ta một chai nước mới.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào mí mắt, quả thật cậu vừa nóng vừa khát, Bạch Phỉ đứng dậy, vặn mở nắp chai, uống vài ngụm nước.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi đặt ở dưới ánh nắng mặt trời, được chiếu rọi tạo thành những tia sáng nhỏ, Bạch Phỉ uống nước xong, híp mắt lại, nhìn giống như một con mèo lười biếng.
Hàn Kỳ Đạm đứng ở đằng xa kia không biết đang nghĩ tới điều gì, mà hạt giống gần chỗ đó nhìn thấy khung cảnh này, hận không thể mọc ra tám cái tay, đưa nước cho Bạch Phỉ.
Đồng thời lần đầu tiên có cảm giác năng lượng trong cơ thể đang dần tích tụ lại.
Ban đầu Bạch Phỉ tưởng rằng buổi tối phát sóng trực tiếp cách nuôi trồng hạt giống, sẽ không có người xem, nhưng không nghĩ tới lượng người xem vẫn luôn ổn định, hơn nữa còn có xu hướng tăng lên.
Đã nhìn ra được, cuộc sống của mọi người trên tinh tế thật sự rất nhàm chán, thế nên mới có thể ngồi xem hạt giống lâu như vậy.
Điều này khiến cho lương tâm Bạch Phỉ có chút ray rứt, vì thế buổi tối mấy ngày nay khi phát sóng trực tiếp, cũng không có gieo hạt giống xong liền bỏ chạy lấy người, mà ngồi trong phòng phát sóng tương tác với người xem một hồi.
Nói chuyện chưa được một lúc, phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên ồn ào:
【!!! Bảo bối, hạt giống của cậu phai màu rồi kìa!】
【Chết tiệt, nó phai nhanh quá, sắp chuyển thành màu trắng rồi.】
【Cái này không phải là loại hạt mô phỏng sinh học cây thế giới giả thôi à, sao nó có thể phai màu được.】
Bạch Phỉ thấy nội dung bình luận, liền xoay người lại nhìn khay nuôi cấy ở phía sau.
Mỗi lần cậu phát sóng, đều sẽ đặt khay nuôi cấy ra xa một chút, cho nên từ màn hình phát sóng chỉ có thể thấy thấp thoáng hạt giống đổi sang màu trắng, mà cậu thì thấy rõ nó không chỉ phai màu, mà còn càng ngày càng trong suốt đi.
Vãi! Sẽ không phải bị ngâm đến hư rồi đó chứ! Không thể để buổi phát sóng trực tiếp này lưu lại bằng chứng, Bạch Phỉ không chút nghĩ ngợi một tay tắt phát sóng trực tiếp, một tay vớt hạt giống ra.