Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế

Chương 9: Không được bò lên giường!

Chương 9: Không được bò lên giường!

Hạt giống nằm trong lòng bàn tay, có lẽ là vì giờ đang phát sóng trực tiếp, có hàng ngàn người đang xem, nên nó không nhúc nhích gì mà tiếp tục giả chết.

Bạch Phỉ từ trong ngăn kéo lấy ra một cái khay nuôi cấy, bỏ hạt giống vào, đổ đầy dịch nuôi cấy, dung dịch màu xanh nhạt lập tức dâng đến phần đỉnh đầu của hạt giống.

【Giàu vậy, cho nó dùng dịch nuôi cấy có đáng không?】

【Không thể tin được chủ nhà không chỉ không nhận được phần quà quý giá nào, mà còn phải bỏ tiền ra đi nuôi thứ này.】

【Bảo bối, đừng có nuôi, đừng ngây thơ coi tiền như rác nữa, cậu xem này nó có gì khác so với loại hạt mô phỏng sinh học hai tinh tệ đâu (hình ảnh)?】

Bạch Phỉ bấm mở hình ảnh nhìn xem, trong ảnh từ ngoại hình, hay kích cỡ đúng là không khác gì mấy, nhưng loại hạt trong ảnh rất trắng, trắng như màu sữa.

Bạch Phỉ nhìn lại hạt của mình, cũng thật khó trách lại bị người ta nói vừa đen vừa xấu.

“Không phải cho không tiền nha, cho không là điều không có khả năng, tất cả nguyên vật liệu dịch nuôi cấy đều là đại hoàng tử chu cấp cả.” Bạch Phỉ trả lời,

Lúc sau trả lời thêm vài câu hỏi, nhìn thời gian thấy cũng sắp tới giờ.

“Hôm nay phát sóng đến đây thôi.”

“Ngày mai còn phát tiếp, hai ngày này tôi đều ở lại đây, ngày mai tôi sẽ đưa mọi người đắm chìm vào thế giới thực vật một ngày.”

“Chúc buổi tối ngủ ngon, tạm biệt.” Màn hình phát sóng dừng lại ở khoảnh khắc Bạch Phỉ cười dịu dàng nói lời tạm biệt, sau đó thoát ra ngoài.

Cảm nhận được phát sóng trực tiếp đã tắt, hạt giống vốn dĩ đang nằm im lặng trong khay nuôi cấy, bắt đầu trôi nổi lên xuống, từ xung quanh lớp biểu bì bay ra những bong bóng nho nhỏ, trông nó dường như đang rất vui vẻ.

“Đêm nay thành thật mà yên lặng ngủ, biết chưa?” Bạch Phỉ gõ nhẹ ngón tay lên mặt ngoài hộp đựng thủy tinh, nói.

Hạt giống càng chuyển động lên xuống dữ dội hơn nữa.

Thôi được, xem như là cậu gật đầu đồng ý đấy.

Bạch Phỉ quay lại đổi tên phòng phát sóng của mình.

Thay “Số 01 Bạch Phỉ” thành “Nhật ký làm việc của vật nuôi Tiểu Bạch.”

Khu bình luận lưu lại một tràn dấu chấm hỏi, mà vật nuôi Tiểu Bạch của bọn họ đã tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Phỉ bất ngờ bị cảm giác ẩm ướt nhớp nháp kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tỉnh dậy, trên cổ một mảnh lạnh lẽo, thậm chí còn có xu thế đi xuống.

Ngay khi cái lạnh muốn chui vào trong cổ áo cậu, rốt cuộc Bạch Phỉ cũng không nhịn được nữa, bắt lấy cái quả cầu đang chiến đấu hăng say ở cổ áo cậu.

Lòng bàn tay ẩm ướt, thấy là đã biết vừa mới bò khỏi dịch nuôi cấy không lâu.

Viên cầu bị bắt không ngọ quậy nữa, Bạch Phỉ cảm thấy mình có thể nhìn thấy sự tủi thân ở trên bề mặt viên cầu, rõ ràng đều là lớp biểu bì như nhau.

“Là thành thật ngủ chưa?” Bạch Phỉ nhịn không được hỏi.

Dịch nuôi cấy sót lại trên bề mặt viên cầu nên vẫn còn trơn trượt, hơi dùng sức một chút, liền thoát khỏi bàn tay Bạch Phỉ, rớt xuống giường, dọc theo chỗ lõm xuống trên giường mà lăn đến bên eo Bạch Phỉ.

Điều này đúng như mong muốn của hạt giống, nó ra sức cọ tới cọ lui bên eo Bạch Phỉ.

Bạch Phỉ: …

Thói xấu gì vậy? Ngay sau đó Bạch Phỉ trực tiếp ném nó vào trong khay nuôi cấy, đậy nắp gia cố lại.

Cậu không tin nó là loại hạt giá hai tinh tệ ở cửa hàng vỉa hè tinh vực, những hạt giống đó có thể chạy có thể nhảy có thể nghe hiểu được lời nói sao? Còn có thể giống như một tên già biếи ŧɦái cọ vào chỗ không nên cọ sao?

Sau khi Bạch Phỉ xuống giường ấn vào phát sóng trực tiếp cá nhân, rửa mặt một hồi, liền đi ra ngoài.

Rời khỏi căn nhà cây, thì mở phòng phát sóng trực tiếp.

“Phòng phát sóng trực tiếp vật nuôi Tiểu Bạch” đã hoạt động, rất nhiều người tràn vào phòng phát sóng:

【Bảo bối, chào buổi sáng nha! 】

【Sáng sớm đã thấy nhan sắc thần tiên của anh trai, hôm nay nhất định là một ngày may mắn!】

【Chỗ này là nơi nào của vườn bách thảo vậy? Nhìn giống như chưa từng ai tới đây.】

【Nơi này có chút hoang vắng quá.】

Hôm qua lúc đến thì trời đã tối, nên Bạch Phỉ cũng không thấy rõ những cảnh vật xung quanh, chỉ đi theo hướng dẫn đến chỗ ở.

Hiện tại sắc trời đã sáng, đủ để thấy rõ toàn cảnh xung quanh.

Bốn phía ngoại trừ cái cây đã chết này ra, thì không có bất kỳ thực vật nào sinh trưởng ở đây. Cảnh vật xung quanh nhìn có chút hiu quạnh và hoang sơ, nhất thời còn tưởng mình không phải đang ở vườn bách thảo.

“Đây là nơi dành cho nhân viên ở, xung quanh không có gì chắc là vì muốn bảo vệ an toàn của chúng tôi chăng?” Bạch Phỉ suy đoán lung tung.

Kỳ thật sâu trong lòng cậu nghĩ những thực vật đó thật ra là không muốn đến đây, còn về lý do tại sao, thì cậu không biết.

Đi khoảng nửa tiếng, mới nhìn thấy những thực vật to lớn rậm rạp, những khí đen ô nhiễm quấn quanh giữa thân và lá cây, tạo thành một khu rừng rậm xanh sẫm.

Bạch Phỉ đi vào khu rừng tưởng chừng như có thể nuốt chửng người chỉ với một ngụm cắn, mở ba lô ra, lấy ra đống dịch nuôi cấy, nhỏ vài giọt lên xung quanh gốc cây.

Thực vật ở đây đều sinh trưởng theo cách của riêng của nó, xung quanh cũng không có cỏ dại, ước chừng trong môi trường cá lớn nuốt cá bé này, cỏ dại đã sớm bị những thực vật xung quanh dọn sạch sẽ.

Trong lúc làm việc Bạch Phỉ sẽ không tương tác với phòng phát sóng trực tiếp, mục đích chủ yếu của cậu là trong hai ngày này phải ghi chép đầy đủ các chủng loại thực vật ở vườn bách thảo Đế Quốc, làm ra một tập sách minh họa về thực vật.

Hơn nữa cậu muốn nhìn thấy dị hóa, và thực vật ô nhiễm ở Lam Tinh, hiện đang có tập tính thế nào, đã biến hóa ra sao.

Đây là những việc mà cậu muốn hoàn thành, và khối lượng công việc rất là lớn.

Bạch Phỉ tính toán một chút nếu cậu muốn thống kê hết thực vật ở vườn bách thảo, có lẽ phải mất đến một tháng.

Bạch Phỉ đang vùi đầu nghiêm túc làm việc nên không phát hiện, mỗi một nơi cậu đi qua, nhóm thực vật đều dựng đứng thẳng tắp, thậm chí trước khi Bạch Phỉ đi tới, đã vẫy xuống những hạt sương sớm không biết từ nơi nào bay đến trên người.

Những bông hoa đều nở rộ, muốn đem hàm răng giấu trong nhụy hoa, nhưng lại giấu không được, nên đành để lộ ra tám cái răng chỉnh tề ngay ngắn cho Bạch Phỉ xem.

Bạch Phỉ tựa như một nhà lãnh đạo đến thăm vườn bách thảo Đế Quốc, đi tới nơi nào nơi đó liền yên tĩnh, chỉ có Bạch Phỉ lo cúi đầu cặm cụi ghi chép gì đó vào cuốn sổ tay.

Trong phòng phát sóng:

【Vô lý, cmn quá vô lý! Lần trước bảo bối nhỏ Lan Khuê của tôi đến đây có loại tình huống này sao?】

【Tình huống là lần đầu tôi thấy, mấy đám đó có lần nào không nhe răng trợn mắt với nhân viên công tác, có một lần nó còn kéo bè kéo phái đến đánh nhân viên công tác bị thương nữa.】

【Bạn nói cái dây leo ở khu vực lần đó sao? Ai bảo cành của tụi nó lại dài như vậy, nhiều lần đánh nhau đều có tụi nó tham gia.】

Mà giờ phút này Bạch Phỉ đang bước vào khu vực của dây leo, nhìn những quả nho nhỏ, dây tường xuân, tường vi… Một đám đều xoắn thành những hình dạng kỳ lạ.

Có hình dạng phi thuyền, hình dạng người cá, thậm chí còn có hình dạng bạch tuộc…

Không cho tụi nó đi làm vườn tạo hình, quả thật có chút bất công.

Mà Bạch Phỉ nghi ngờ có khi ô nhiễm đã làm cho tinh thần của đám thực vật không được bình thường, còn nếu tụi nó có ý định làm vậy.

Có bệnh.

Bạch Phỉ viết loạt xoạt hai chữ này về khu dây leo.

【Đợi đã, mới này lúc màn hình kéo tới gần, chủ nhà viết cái gì thế?】

【Chủ nhà hẳn là một người có thể khiến thực vật cấp S ưa thích, bằng không thì không cách nào giải thích được về loại tình huống ngày hôm nay.】

【Qua màn hình, tôi nhìn ra được mấy tên ác bá thường ngày đây đang lấy lòng người đàn ông này.】

【Mà người đàn ông này chỉ thấy bọn chúng có bệnh, ha ha ha ha.】

Sáng sớm khi ra cửa, Bạch Phỉ chuẩn bị rất nhiều dịch dinh dưỡng ở trong ba lô, đến giữa trưa liền trực tiếp lấy một túi dịch dinh dưỡng ra uống, nhưng cũng không dừng lại để ngồi nghỉ, mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Kỳ thật trước khi tới Lan Khuê có phát cho cậu bước nhảy không gian cá nhân, cậu có thể lựa chọn đến một số nơi trong vườn bách thảo, nhưng Bạch Phỉ vì muốn biết rõ trình trạng ở đây, nên lựa chọn đi bộ.

Chuyến đi này liền đi đến lúc trời tối, Bạch Phỉ chọn bừa một cái cây, dùng tay không trèo lên.

Cành cây khô đủ to để làm thành một chiếc giường dài một mét tám, Bạch Phỉ nằm trên đó chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc, lẫn phát sóng trực tiếp.

“Chắc rất buồn chán đi, cả một ngày chỉ toàn xem tôi làm việc.” Bạch Phỉ nằm xuống, lúc này mới tương tác với phòng phát sóng trực tiếp.

【Không buồn chán!!! Bảo bối trông rất đẹp trai khi làm việc đó!】

【Thích xem, thích xem! Được đi đến rất nhiều nơi, ngày mai hãy tiếp tục nhé.】

【 Hic hic hic, cả một ngày, anh trai mới được nghỉ ngơi, tuy rằng có hơi tiếc nuối, nhưng anh trai vẫn nên đi ngủ sớm một chút.】

Tắt phòng phát sóng trực tiếp, Bạch Phỉ nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau trước khi bình minh tới liền thức dậy, tiếp tục hoàn thành nốt công việc dang dở ngày hôm qua.

Sau khi kết thúc một ngày, Bạch Phỉ mở bản đồ ra, khoanh tròn những khu vực mình đã đi qua, lấy ra không gian trận, quay về ngôi nhà cây ở gần đây.

Đã hai ngày không về, không biết hạt giống thế nào rồi?

Nhưng mà với hình dạng của khay nuôi cấy, còn đậy nắp gia cố lại, cho dù hạt giống có không thích đi nữa, cũng không có cách đẩy nó ra.

Bước vào phòng, đầu tiên đập vào mắt chính là ở trên mặt đất, chất lỏng màu đen trong cái hộp.

Nhìn thấy Bạch Phỉ đi vào, liền nhanh như chớp lăn đến dưới chân Bạch Phỉ.

Bạch Phỉ còn chưa nhìn thấy hạt giống, nhưng cậu chắc chắn hạt giống vẫn còn nằm trong hộp, chẳng qua chất lỏng này như đã hấp thụ không ít ô nhiễm.

Không lẽ lúc trước hạt giống bị ô nhiễm nặng quấn quanh vẫn chưa có được loại bỏ, chẳng qua là bị hạt giống phong ấn vào trong cơ thể, vừa hay tìm được cơ hội thải ra một chút.

Bạch Phỉ cúi người, nhặt cái khay nuôi cấy lên, mở nắp ra.

Hạt giống gấp gáp không chờ được lao ra, trông đang cực kỳ cáu kỉnh, nhảy “bụp bụp” dưới đất như đang trách cứ Bạch Phỉ.

Thấy hạt giống càng ngày càng kích động, càng nhảy càng cao.

Lúc này Bạch Phỉ mới chậm chạp lên tiếng: “Nếu cậu dám đập hư nơi này, tôi liền ném cậu tới hành tinh Giáp Câu ở Somalia.”

Đây là tên một địa danh mà cậu mới biết gần đây, một hành tinh bên cạnh hành tinh này.

Quả nhiên hạt giống sau khi nghe được, hung dữ nhảy vài cái, nhưng không dám đập hư nơi này, nhưng vậy thì biểu hiện sẽ bị hạn chế, đành phải nhảy vào trong lòng ngực Bạch Phỉ, tổn thương trầm trọng cọ vào người cậu.

“Được rồi, lần sau ra ngoài sẽ đem cậu theo.”

Hạt giống nghe vậy, hưng phấn lăn vài vòng trên tay Bạch Phỉ.

“Có điều, mỗi ngày cậu cần phải ngâm trong dịch nuôi cấy đủ hai mươi tiếng, biết không?”

Bạch Phỉ kẹp hạt giống đến trước mặt, nói: “Không biết trong cơ thể cậu có bao nhiêu ô nhiễm, nên không thể tự tiện tấn công người khác khi chưa bài trừ hết ô nhiễm, biết không? Thêm nữa là không được tự ý bò lên giường của tôi, biết không?”

Một phát hỏi đến ba câu biết không, hạt giống bị kẹp giữa các ngón tay, đành phải lắc lên lắc xuống một cách khó khăn, tiếp đến không biết nghĩ tới cái gì, bắt đầu lắc trái lắc phải.

Bạch Phỉ dùng hai tay đè nó lại, cưỡng ép nó lắc lên lắc xuống: “Chỉ có thể đồng ý, không thể từ chối.”

Nhưng tất nhiên hạt giống chỉ đồng ý có hai cái đầu, một tuần sau khi từ vườn bách thảo trở về, mỗi buổi sáng Bạch Phỉ đều từ trên người nhặt được hạt giống lén chuồn ra khỏi dịch nuôi cấy.

Đến lần thứ tư, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vì thế lần đầu tiên trong tuần mở phát sóng trực tiếp.

【Quao! Xem xem tôi phát hiện ra ai nè!】

【Bảo bối sao hôm nay rảnh rỗi mà phát sóng vậy?】

“Tôi có một ý tưởng mới, có lẽ tôi có thể phát sóng trực tiếp cho các bạn về một số nội dung chăm sóc thực vật.”

【Tuyệt quá tuyệt quá, tôi thích nhất là xem những chương trình phát sóng trực tiếp như thế này, đáng tiếc chương trình phát sóng kiểu này vô cùng siêu ít.】

【Cũng đành chịu thôi, ai bảo hệ chữa trị thật sự quá khan hiếm.】

”Vậy để tôi thử trước xem, đầu tiên bắt đầu chăm sóc cái này đi.” Bạch Phỉ làm trò trước màn hình phát sóng, đem hạt giống bỏ vào khay nuôi cấy, lần này cậu không có đậy nắp, đồng thời cũng không đóng phòng phát sóng.

“Tôi quyết định sẽ cho các bạn ở phòng phát sóng trực tiếp xem toàn bộ quá trình chăm sóc nó, cho nên về sau mỗi buổi tối phòng phát sóng trực tiếp sẽ không bao giờ đóng.”

Hạt giống hoảng sợ khi nghe những lời nói này của Bạch Phỉ, nhưng đến một cử động nó cũng không dám.

Đáng ghét! Bị làm khó dễ một cách trắng trợn, nhưng nó xác thật không dám để người ngoài phát hiện ra nó là hạt giống có thể di chuyển.