Trong lòng Cố Minh Sâm dao động kịch liệt nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, nhưng Cố Thần Dương không thể tỉnh táo nữa, hai mắt đỏ bừng kích động giải thích với em gái.
Em gái của cậu ở bên ngoài khổ sở như thế nào? Lại coi căn phòng mà anh cả trang trí qua loa mấy giờ thành thiên đường?
“Đây không phải thiên đường sao?” Viên Viên nghe vậy nháy nháy mắt, có chút mê mang mở miệng nói.
“Dương nhiên không phải rồi, đây chỉ là một căn phòng bình thường, nếu em thích, về sau đồ vật trong phòng em muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
Cố Minh Sâm đứng ở bên cạnh nói tiếp, vừa nói vừa đi đến trước bệ cửa sổ, đưa tay lên gỡ một con búp bê xuống, đi trở về bên cạnh giường tới trước mặt Viên Viên.
“Oa! Búp bê đẹp quá!”
Con búp bê mà Cố Minh Sâm chọn được đặt làm riêng tại một cửa hàng cao cấp, ở trong nước chỉ có một con duy nhất.
Nó có một mái tóc xoăn màu vàng kim như ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo sống động như thật, váy công chúa trên người nó cũng được đặt may trước từ các thợ thủ công, từng tầng lớp váy màu lam, màu sắc từ nhạt tới đậm, phía trên còn điểm xuyết kim cương rất nhỏ giống như ngôi sao rơi xuống biển sâu.
Viên Viên nhìn thấy con búp bê thì không rời mắt nổi, sợ hãi than một tiếng, vô thức đưa tay nhận lấy, kết quả ngả vào một nửa cô bé đột nhiên nhớ ra cái gì đó, tiếc nuối rút tay về.
“Tại sao em không cầm lấy? Em không thích nó sao? Không thích thì nói với anh cả để anh đổi cái khác.” Thấy dáng vẻ do dự của em gái, Cố Minh Sâm cũng nghi ngờ mở miệng hỏi.
“Em rất thích, nhưng bây giờ Viên Viên không có tiền, anh trai có thể giữ nó lại, chờ em gái có đủ tiền sẽ tìm anh trai mua nó…” Viên Viên nghe vậy cúi đầu, lo lắng nắm chặt ngón tay thương lượng với Cố Minh Sâm.
Chú Vương đã nói, cô bé sinh ra là thứ lỗ tiền, nếu như không kiếm đủ tiền thì không thể ăn cơm.
Con búp bê này rất đẹp, còn đẹp hơn cả những con búp bê cô nhóc nhìn thấy trong cửa hàng, chắc chắn cần rất nhiều rất nhiều tiền!
Cô nhóc thật sự rất muốn, nếu anh trai này tốt bụng giữ lại con búp bê này cho mình, cô nhóc sẽ cố gắng đi ăn xin kiếm tiền, khoảng chừng hai ba năm là có thể mua nó rồi.
“Viên Viên, con búp bê này vốn là của em, em là thiên kim nhà họ Cố, những vật này đều là của em.” Cố Minh Sâm nghe thấy em gái nói muốn lên phố ăn xin trong lòng thắt chặt, chủ động đặt búp bê vào tay cô bé.
“Thiên kim nhà họ Cố?” Viên Viên ôm chặt búp bê khó hiểu nói.
“Không sai, em họ Cố, tên ở nhà là Viên Viên, tên gọi là Cố An Viên, con gái nhà họ Cố hào môn ở thủ đô. Anh là Cố Minh Sâm, anh cả của em, đây là anh ba của em Cố Thần Dương, ngoại trừ bọn anh, em còn bốn người anh trai…”
Cố Minh Sâm nghe vậy gật nhẹ đầu, lấy điện thoại di động ra mở album ảnh, vừa cho em gái xem ảnh chụp, vừa giải thích với cô nhóc.
Số thành viên trong nhà họ Cố khá nhiều, sợ em gái nghe không hiểu, Cố Minh Sâm kiên nhẫn giải thích rõ ràng quan hệ của người thân trong nhà, lại giảng giải cho cô nhóc nghe, trong giọng nói cường điệu tầm quan trọng của cô bé trong gia đình.
“Thì ra Viên Viên không phải trẻ mồ côi... Lúc trước chú Lý còn nói Viên Viên là sao chổi, vừa sinh ra đã bị ba mẹ vứt bỏ.” Viên Viên càng nghe càng hưng phấn, nhìn thấy ảnh chụp chung cả gia đình trong điện thoại di động của Cố Minh Sâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không kìm được cười rạng rỡ, ngạc nhiên mở miệng nói.
“Chú Lý kia là thứ chó má gì? Lại dám mở miệng nói vớ vẩn! Em là con gái duy nhất của gia đình ta, vừa sinh ra đã là công chúa nhỏ trong nhà!”
Cố Thần Dương nghe vậy nóng này phản bác, nếu không phải Cố Minh Sâm ngăn cản nói không thể nói lời thô tục với em gái, anh đã đứng tại chỗ mắng hết mười tám đời tổ tông nhà “chú Lý”.