===Công chúa nhỏ của cả nhà===
Hai anh em nhà họ Cố nắm lấy cạnh giường không dám thở mạnh, cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm người nằm trên giường, chỉ sợ bỏ lỡ khoảnh khắc em gái tỉnh lại.
Bác sĩ y tá cũng vây quanh, chuẩn bị dụng cụ kiểm tra, đợi đến khi người tỉnh lại sẽ cẩn thận kiểm tra một lần!
Một đám người vây quanh giường bệnh như nêm cối, dưới “Ánh nhìn chăm chú”, cuối cùng lông mi của cô nhóc cũng run rẩy từ từ mở mắt!
Đúng như lời bác sĩ nói, sau cuộc phẫu thuật này vết thương ở trên người Viên Viên đã khôi phục bảy tám phần. Trước đó lúc mê man giống như người đẹp ngủ trong rừng, sau khi tỉnh lại cô nhóc mở to đôi mắt to tròn vừa đen vừa sáng trong veo như nước, giống như biết nói chuyện, càng khiến người ta không thể rời mắt được!
“Viên Viên em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Cố Minh Sâm bị đôi mắt này làm cho ngạc nhiên, anh còn đang ngây người chưa kịp phản ứng lại, Cố Thần Dương đứng ở bên cạnh đã tiến lại gần ân cần hỏi thăm em gái.
Viên Viên vừa tỉnh lại vẫn còn chưa tỉnh táo, nhưng cô nhóc nhìn rèm cửa màu hồng xa hoa và búp bê xinh đẹp bày trên bệ cửa sổ thì nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trên người cô nhóc vẫn còn thuốc tê nên không thể ngồi dậy được, nhưng có thể cử động đầu, thế là cô nhóc quay đầu cẩn thận đánh giá một vòng, cuối cùng cúi đầu nhìn mình.
“Anh trai xinh đẹp, Viên Viên đã chết rồi sao?”
Tiểu Đoàn Tử cúi đầu nhìn mình hồi lâu, cô nhóc chắc chắn trên người mình có vết thương nhưng lại không cảm nhận được đau đớn, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra tia giật mình, quay đầu hỏi Cố Thần Dương đang đứng bên cạnh.
“Em nói bậy gì đó! Gì mà chết hay chưa chết, không phải em vẫn đang sống tốt sao?” Cố Thần Dương bị lời nói của em gái dọa nhảy cho nhảy dựng, nhanh chóng “Phi phi” vài tiếng đuổi sự đen đủi đi.
“Nếu Viên Viên chưa chết sao có thể ở trong căn phòng đẹp như vậy? Anh Tiểu Hổ nói với Viên Viên, người chết sẽ được đến thiên đường, trên thiên đường rất đẹp, đồ vật bình thường mà chúng ta không có được đều có ở đó, nơi này chắc chắn là thiên đường, anh trai xinh đẹp anh nhất định là thiên sứ đưa Viên Viên đi đúng không?”
Viên Viên nghe vậy nghi ngờ hỏi ngược lại, ngây thơ giải thích quan điểm của mình.
Căn phòng này giống hệt nơi công chúa sống trong truyện cổ tích, chiếc giường vừa lớn vừa mềm mại, cả người cô nhóc giống như nằm trên đám mây!
Còn có ngăn tủ đẹp mắt bên giường, chiếc đèn bàn xinh đẹp ở trên hộc tủ giống như một chiếc đèn l*иg
Những món đồ tốt này bình thường cô nhóc chỉ có thể nhìn thấy qua cửa kính của trung tâm thương mại khi đi ăn xin qua, bây giờ tất cả những thứ này đều xuất hiện một cách rất chân thực ở trước mặt, còn có thể chạm tay vào, đây không phải thiên đường mà anh Tiểu Hổ nói sao?!
Đối với cái “chết “ của mình Viên Viên không hề đau lòng hay sợ hãi, trái lại còn cảm thấy rất phấn khích.
Lúc “Còn sống” cô nhóc thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn hay bị đánh, bây giờ mọi thứ đều tốt, không bị thương, không đói bụng cũng không lạnh, còn có thể sống trong căn phòng xa hoa, quả thực rất hạnh phúc!
Viên Viên nghĩ đến việc sau này có thể ở trong căn phòng thoải mái này thỉ nở nụ cười rạng rỡ.
Cô bé vui vẻ thì những người khác trong phòng bệnh bao gồm cả bác sĩ y tá đang giúp Viên Viên nghe cô nhóc nói vậy tất cả đều im lặng.
“Viên Viên, nơi này không phải thiên đường, đây là bệnh viện, phòng bệnh này là do anh cả dùng cả buổi chiều để trang trí cho em!”