Người cô bé bẩn thỉu, trên mặt cũng phủ đầy vềt máu, vốn dĩ không thể nhìn rõ tướng mạo, nhưng khi Cố Thần Dương nhìn thấy cô bé không hiểu sao trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt. Ngay sau đó anh không kịp suy nghĩ gì mà xông thẳng tới đá một cú vào bụng Lý Đại Phú!
“Cmn, ai đạp ông đây đấy?”
Lý Địa Phú đánh người thì đánh vào đầu, nên vốn dĩ không hề chú ý rằng có người đang tới gần mình, đột nhiên bị đạp một cú thì kêu lên thảm thiết, sau đó lăn một vòng ở dưới đất rồi mới bò dậy quay đầu tìm người đạp mình.
“Là ông nội ngươi đó!”
Cố Thần Dương vô cùng tức giận, không cho Lý Đại Phú thời gian để thở dốc, thấy hắn ta đứng dậy thì lại đá cho một cú nữa, làm hắn ta bay vào trong đống rác ở góc tường, rất lâu sau vẫn không đứng dậy nổi.
Giải quyết xong Lý Đại Phú, Cố Thần Dương mới xoay người đi về phía cô bé đang ngồi ở dưới đất.
Cố bé bị đánh thương tích khắp người, ý thức cũng đã trở nên mơ hồ, tự nhiên lờ mờ thấy có người đi về phía mình thì sợ hãi co rúm người lại.
“Chú, chú đừng đánh Viên Viên nữa… Viên Viên sẽ ngoan mà…. Sẽ cố gắng đi xin tiền…”
Viên Viên nhìn thấy bóng người càng lúc càng đến gần thì giọng nói run rẩy xin tha, đồng thời sợ hãi nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận trận đánh nặng nề hơn.
Nhưng mà ngoài ý muốn không hề có đơn đau đơn nào cả, một giây tiếp theo cô bé đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Viên Viên kinh ngạc mở to hai mắt, cẩn thận ngẩng đầu nhìn, sau đó nhìn thấy một anh đẹp zai đang ôm mình, biểu cảm vừa kích động vừa lo lắng.
“Em tên là Viên Viên à? Viên nào? Viên Viên là tên gọi ở nhà của em à? Tên thật của em là gì? Cha mẹ đâu? Sao lại đi ăn xin với loại người này?”
“Viên Viên không biết… Viên Viên tên là Viên Viên.”
Viên Viên bị anh đẹp zai trước mặt này hỏi hàng loạt câu hỏi thì có hơi bối rối, cố gắng chống đỡ mí mắt để trả lời. Sau đó, giọng nói của cô bé càng lúc càng nhẹ, đầu nhỏ nghiêng về một bên dựa vào khuỷu tay Cố Thần Dương hôn mê bất tỉnh.
“Viên Viên! Viên Viên, em tỉnh lại đi!”
Cố Thần Dương thấy người ngất xỉu, trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt, sốt ruột đứng dậy ôm người lắc lắc!
Tên gọi ở nhà của em gái anh cũng là Viên Viên, bị lạc mất vào hai năm trước khi bảo mẫu đưa tới công viên chơi.
Bởi vì chuyện này mà cha anh một đêm bạc đầu, mẹ cũng bị bệnh phải nhập viện, mấy người anh cũng bị đả kích nặng nề, sự nghiệp ngày càng sa sút!
Trong hai năm qua, người một nhà bởi vì tìm em gái mà bôn ba khắp thế giới, nửa tháng trước cuối cùng bọn họ đã tìm thấy manh mối việc em gái mình bị bắt cóc, cả nhà đã dốc toàn lực để tìm kiếm.
“Anh Dương, anh nhặt được cô bé này ở đâu vậy? Nếu còn hoảng nữa là người sẽ chết đó!”
Khi Cố Thần Dương sốt ruột muốn đánh thức Viên Viên, đám người Lý Tuấn Phi cũng đã trèo từ bên kia bức tường tới đây.
Ở dưới chân của bọn họ, Lý Đại Phú vừa mới hít sâu một hơi cố gắng đứng dậy, thậm chí còn chưa kịp hừ một tiếng đã phải nhận những cú dậm đạp mạnh mẽ liên tục nằm bẹp ở đống rác. Đám người Lý Tuấn Phi không hề phát hiện ra, sau khi nhảy xuống thì vội vã chạy về phía Cố Thần Dương.
“Tôi đưa người tới bệnh viện, ba người các cậu giúp tôi trói người ở dưới đống rác lại giao cho cảnh sát đi!” Cố Thần Dương nghe vậy thì dừng động tác trong tay lại, giống như đột nhiên phản ứng lại, ôm Viên Viên lao về phía đầu hẻm.
“Không phải anh Dương muốn đi tới trạm xe lửa tìm em gái sao?” Một đàn em khác, Cao Thụ Văn vội vàng nói.
“Không đi nữa, có thể cô bé này chính là em gái tôi!”