Bắc Dương, Vĩnh Hi năm 16, mùa thu.
Tiền viện Tiêu phủ, Trung Thư Xá Nhân Kinh Thành.
Sắc mặt của mấy vị chủ tử ngồi ở sảnh chính rất khó coi, lão phu nhân lên tiếng trước: “Chuyện đã đến mức này, các ngươi vẫn nên nghĩ xem nói với Như Nhi thế nào để nàng đừng nghĩ tới việc cưới xin của Hoắc gia nữa.”
Đại phu nhân Hà thị thương tâm nói: “Như Nhi chúng ta sao lại mệnh khổ như vậy, phu thê nhị đệ thật nhẫn tâm, lại cứ xảy ra chuyện vào giờ khắc mấu chốt này, thật sự hại khổ Như Nhi của chúng ta rồi.”
Lão phu nhân tức giận nói: “Câm miệng, lời này nếu để người của Cẩm Vương phủ nghe thấy, ngươi muốn hủy cả Tiêu phủ?”
Một tiếng quát tháo này khiến đại phu nhân Hà thị thành công ngậm miệng.
Bà ta thầm biết mình đã nói sai, vội đền tội nói: “Mẫu thân, là nhi tức sai rồi, không nên ăn nói suồng sã, nhưng bây giờ Hoắc gia hủy hôn, sau này Như Nhi phải làm sao?”
Lúc này lão thái gia lạnh lùng lên tiếng: “Đúng là cái nhìn của phụ nhân, có ơn cứu mạng của Nhân Cẩn với Cẩm Vương ở đây, lo gì không chọn được con rể tốt.”
Đại phu nhân Hà thị nghe lời cha chồng, thầm nghĩ: “Cho dù có Cẩm Vương phủ ở đây, nhưng Như Nhi bị hủy hôn, danh tiếng đã hủy, nào còn có gia đình tốt nào nguyện ý lấy.”
Nhưng nếu cha chồng đã nói như vậy, cũng không tiện bắt bẻ ông ấy tại chỗ, tuy lòng không cam, nhưng vẫn đứng dậy thi lễ nói: “Cha chồng nói phải.”
Nhưng trong lòng lại càng thêm hận người của nhị phòng.
***
U Trúc Uyển.
Dưới hiên, hai tiểu nha hoàn lòng như lửa đốt: “Cũng không biết tới khi nào tam tiểu thư mới có thể tỉnh dậy?”
Người đang đứng bên cạnh thở dài một hơi: “Ai gặp phải chuyện này cũng không chịu đựng nổi, ông trời phù hộ tam tiểu thư có thể vượt qua, nếu không mấy vị thiếu gia của nhị phòng này, sau này tiểu thư làm sao mới tốt.”
Trong phòng, thiếu nữ đang nằm trên giường bạt bộ giống như gặp ác mộng, trên trán toàn là giọt mồ hôi chi chít, vẫn luôn vùng vẫy, cảnh tượng trong mơ vẫn luôn thay đổi, từng cảnh từng cảnh giống như đang chiếu phim.
Một lúc sau, người trên giường chậm rãi mở mắt ra, nàng biết, mình lại xuyên việt rồi.
Nghĩ tới cảnh tượng trong mơ, nàng cười khổ một tiếng, ba kiếp làm người, đều tên Vân Y, điểm khác là kiếp này lại đổi về họ ở thời hiện đại, nguyên chủ Tiêu Vân Y, mười bốn tuổi, là đích nữ của nhị phòng trong phủ.
Phụ thân của nguyên thân là phó điển quân tòng ngũ phẩm Cẩm Vương phủ, trước đây vì cứu Cẩm Vương Mạch Vũ Hiên mà chết, hai tháng trước mẫu thân của nguyên chủ sinh hài tử ở độ tuổi đã cao, vừa ra tháng chưa bao lâu, không chịu nổi đả kích mất phu quân, hơn mười ngày sau cũng đi theo.
Sau khi đưa tang mẫu thân, vốn đã thương tâm cực độ, lại nghe trong phủ có người đồn đãi, nói tiểu thiếu gia nhị phòng vừa sinh là tai tinh khắc phụ khắc mẫu, phu nhân đại phòng trong phủ Hà thị, muốn làm chủ cho đệ đệ chưa tròn trăm ngày cho đường cô họ hàng xa gả đi nhiều năm không có con nhận làm con nuôi.
Nguyên chủ không chịu nổi đả kích, tức giận quá độ mà ngã bệnh.
Đại phòng Hà thị vốn đã có ý kiến với nhị phòng, cảm thấy tiểu thúc tử là quan thân, chèn ép đại ca nhà mình, trước đây mặc kệ trong phủ có chuyện gì đều lấy nhị phòng làm đầu.
Bây giờ phu thê nhị phòng đã chết, đại phòng bọn họ đương gia làm chủ, nếu hài tử của nhị phòng cũng đi theo hết, vậy Cẩm Vương phủ muốn báo ơn không phải sẽ báo cho đại phòng bọn họ sao.
Đại phu nhân Hà thị vì lợi ích của đại phòng, âm thầm bảo phủ y giở trò vào trong thuốc của nguyên chủ, cuối cùng khiến nguyên thân hương tiêu ngọc vẫn, đổi thành người đã sống qua hai kiếp là nàng xuyên việt tới.
Vừa làm rõ tình huống liền nghe thấy bên ngoài truyền tới giọng nói kiến lễ: “Nô tì diện kiến tam thiếu gia.”
Người tới khẽ hỏi: “Tỷ tỷ ta đã tỉnh chưa?”
Nha hoàn hành lễ: “Hồi tam thiếu gia, tam tiểu thư chưa tỉnh.”