Cá Tính Danh Thủ Hộ Điềm Tâm

CHƯƠNG 4: UY HIẾP

Editor: Cưỡi Thằn Lằn Lửa

Thời điểm Kujou Yado xuống đến tầng một, gia đình Bakugou đều đã có mặt đầy đủ tại bàn ăn.

"Yado-kun, không cần vội đâu." Bakugou Mitsuki nhìn dáng vẻ sốt ruột của cậu, cười nói: "Đi đánh răng trước đi, đồ đạc dì đã giúp con chuẩn bị cả rồi, của con là màu trắng nhé."

"Cảm ơn dì Mitsuki ạ." Kujou Yado đưa ngón trỏ lên gãi mặt ngượng ngùng.

"Xùy, đúng là chậm chạp..."

"Ầm!"

"Bà già!" Trên trán Bakugou Katsuki xuất hiện chữ "Tỉnh", hai tay dang rộng, bàn tay hóa thành dạng móng vuốt.

"Rầm!"

"Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, cấm gọi tao là bà già!"

"Ha—?"

"Được rồi được rồi, ăn cơm trước đã." Bakugou Masaru ngồi một bên làm ra vẻ tốt bụng ngăn cản hai người, nhưng trên trán đã toát mồ hôi lạnh.

Buổi sáng của nhà Bakugou thật náo nhiệt, tràn đầy sức sống, Kujou Yado vừa đánh răng vừa nghĩ ngợi, tự nhủ trong lòng rằng mình không còn trẻ trung gì nữa.

Đánh răng xong, Kujou Yado đi đến cạnh bàn ăn, liền thấy Bakugou Katsuki cầm túi xách đi lướt qua người cậu.

"Lại đây, Yado-kun, đến ăn sáng đi, ăn xong để dì đưa con đến trường học."

"Vâng, cảm ơn dì Mitsuki ạ."

"Đứa nhỏ này, không cần khép nép như vậy, dì với mẹ con là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, nếu sau khi kết hôn cô ấy không chuyển đến Tokyo, có lẽ con đã quen với dì hơn rồi." Giọng nói của Bakugou Mitsuki tràn đầy hoài niệm.

"Ai là người đã gϊếŧ cha và mẹ con?" Kujou Yado đột nhiên nhận ra mình không có ký ức gì về chuyện này, ngập ngừng hỏi.

Bakugou Mitsuki do dự một lúc rồi nói: "Con có biết cũng... Cũng không thể làm gì được, cảnh sát đã vào cuộc rồi sẽ mau chóng giúp con báo thù thôi."

Những lời này của Bakugou Mitsuki, thật ra chính là muốn nói Kosei của Kujou Yado không thể nào báo thù được.

Khao khát mãnh liệt muốn làm anh hùng của nguyên chủ kia đột nhiên lại trỗi dậy, Kujou Yado ôm ngực, chết tiệt, đây đâu phải cảm xúc của cậu!

Trong phòng Kujou Yado, quả trứng trắng kia bị chủ nhân bỏ lại trên giường, đang động đậy.

"Dì Mitsuki, con muốn biết." Kujou Yado nhìn Bakugou Mitsuki, nghiêm túc nói.

"Được rồi, nhưng con phải hứa là không làm chuyện gì ngu ngốc được chứ." Bakugou Mitsuki nhìn thấy sự kiên trì trong mắt Kujou Yado, thở dài nói: "Hung thủ là Cá Mặt Trăng."

Cá Mặt Trăng…

Kujou Yado cau mày, dường như cậu đã từng nghe qua cái tên này ở đâu rồi, sẽ không phải là nhân vật trong cốt truyện nào đấy chứ?

Bakugou Mitsuki thấy Kujou Yado chau mày, lo lắng nói: "Yado-kun, con cũng đừng làm chuyện ngốc nghếch, nghe nói Cá Mặt Trăng là tên sát nhân thần kinh không bình thường, Kosei của hắn cực kỳ nguy hiểm, con nhất định nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện báo thù, điều ước lớn nhất của cha mẹ con chính là được thấy con sống thật tốt."

Cậu không biết rằng vẻ mặt đang cố gắng hồi tưởng về Cá Mặt Trăng của mình lại bị hiểu lầm thành đang nhẫn nhịn, Kujou Yado nghe Bakugou Mitsuki nói, tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Con không có thực lực gì nên sẽ không đâm đầu đi tìm chỗ chết đâu dì Mitsuki."

"Vậy là tốt rồi." Bakugou Mitsuki nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ Kujou Yado này thật sự là rất ngoan ngoãn, trái ngược hoàn toàn với thằng nhóc Katsuki không biết nghe lời kia, xem Kujou Yado bộ dáng cũng thông minh, không giống như sẽ liều mạng đi tìm Cá Mặt Trăng báo thù.

"Dì Mitsuki, con ăn xong rồi, bây giờ phải tới trường để báo danh ạ?"

"Được rồi, chúng ta đi thôi, dì sẽ cùng con qua đó, tiện thể chỉ đường cho con luôn, vốn muốn để Katsuki dắt con đi, nhưng thằng nhóc kia chuồn còn nhanh hơn thỏ nữa." Bakugou Mitsuki bực bội nói.

Kujou Yado cười nói: "Chúng ta đi thôi."

...

Sau khi Bakugou Mitsuki đưa Kujou Yado đến văn phòng giảng dạy của trung học Oridera báo danh, chủ nhiệm lớp liền đưa cậu đi nhận lớp mới.

"Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến, mọi người hãy cùng hoan nghênh."

Kujou Yado đi theo chủ nhiệm đến cửa lớp, tầm mắt lướt xuống phía dưới bục giảng, mọi người vừa vỗ tay, vừa dùng ánh mắt tò mò nhìn cậu, ngoại trừ Bakugou Katsuki, anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, một bộ dáng hung dữ không để bất cứ điều gì vào tầm mắt.

Bộ dạng của bạn học trong lớp này thật đúng là... Một lời khó nói hết, thật quá đáng sợ, nội tâm Kujou Yado một trận sục sôi, nhưng trên mặt lại không có bất cứ biểu tình gì, chỉ khéo léo mỉm cười: "Chào các bạn, tớ là Kujou Yado, đến từ Tokyo."

"Đến từ Tokyo kìa..."

"Nơi đó cực kỳ náo nhiệt luôn nha..."

"Cậu ấy đáng yêu quá..."

Bakugou Katsuki vừa định phớt lờ người kia, lại đột nhiên nghe Kujou Yado nói.

"Trước mắt tạm thời tớ đang ở nhờ nhà Bakugou, dì Mitsuki bảo với tớ rằng nếu có khó khăn gì thì cứ tìm Katsuki."

"Hả?" Bakugou Katsuki lập tức trừng mắt hung dữ nhìn Kujou Yado đứng trên bục giảng.

"Nhà Kacchan?" Midoriya Izuku ngồi bên cạnh hoảng sợ, cậu Kujou Yado trông có vẻ hiền lành kia lại ở nhà của Kacchan? Midoriya có hơi lo lắng cho bạn học mới không biết liệu cậu ta có bị ăn hϊếp không, trông cậu ta không giống người có khả năng sử dụng vũ lực.

Kujou Yado không chút sợ sệt trừng mắt đáp lại ánh nhìn hung dữ của Bakugou Katsuki, độ cong khóe môi càng thêm sâu, dùng khẩu hình không phát ra tiếng nói: “Sau này mong được giúp đỡ.”

Bakugou Mitsuki chính là giống một pho tượng đại Phật, cậu không tin Bakugou Katsuki dám uy hϊếp đánh cậu trước mặt Mitsuki, cho dù anh có đánh thật, cậu cũng có thể khóc lóc ăn vạ với dì Mitsuki, sau đó Bakugou Katsuki cũng sẽ bị tẩn cho một trận.

Bakugou nhìn Kujou Yado đầy căm phẫn, Kujou Yado lại không chút sợ hãi bước xuống khỏi bục giảng, ngồi vào một chỗ trống.

"Được rồi các em, chúng ta bắt đầu học thôi." Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ tay, ra hiệu bảo mọi người chú ý.

Tên khốn giả tạo! Bakugou Katsuki nghiến răng nghiến lợi, thật sự làm cho người khác khó chịu.

Kujou Yado thong thả lấy sách giáo khoa ra, Bakugou Katsuki tuy thích động thủ, nhưng anh lại không phải vai ác chân chính, anh là phe chính diện, sẽ trở thành anh hùng, nên cậu mới không sợ Bakugou Katsuki trả thù.

Cứ mặc kệ anh ta, cậu cứ muốn chọc cho anh ta tức điên lên, khiến anh dù tức chết cũng không thể động tay động chân với cậu!

Kujou Yado bề ngoài hiền lành nhưng thật ra lại là con sói đội lốt cừu* có thù tất báo.

*Bản gốc là 白切黑 (Bạch Thiết Hắc), từ chỉ những người trông dễ thương, ngây thơ nhưng thật ra bụng dạ xấu xa.

Sau khi tan học, không ngoài dự đoán của Kujou Yado, Bakugou Katsuki lập tức mang theo bộ dạng hung ác đến trước bàn học của cậu, một tay dùng sức đập lên bàn, không khí có vẻ rất căng thẳng, Midoriya Izuku ngồi gần đó chứng kiến một màn này vô cùng khẩn trương, sức lực của Kacchan mạnh thế nào đương nhiên hắn rất rõ, làm sao người kia đánh thắng được Kacchan chứ!

Midoriya Izuku tính tình tốt bụng lập tức nhanh chân bước đến cạnh bàn của Kujou Yado, run rẩy nói: "Kacchan, cậu không được bắt nạt bạn học..."

"Sao?" Bakugou Katsuki giơ lòng bàn tay thấp thoáng ánh lửa lên, mang theo tiếng "bang bang", nhìn cực kỳ hung dữ.

Midoriya Izuku bị dọa cho sợ phát khóc.

Một bàn tay đột nhiên vỗ nhẹ lên vai anh, giọng nói êm tai vang lên: "Bakugou, cậu thật sự muốn bị dì Mitsuki đánh sao?"

"Thằng khốn này! Có bản lĩnh thì đừng có mách lẻo!" Bakugou Katsuki càng thêm phẫn nộ, ánh lửa trong lòng bàn tay hiện lên càng lúc càng rõ ràng, hung hăng dữ tợn.

"Vậy cũng không được, cho dù tôi không mách lẻo, nhưng chỉ cần cậu đánh tôi, đến lúc về nhà kiểu gì dì Mitsuki cũng phát hiện ra vết thương trên người tôi." Kujou Yado trả lời một cách vô tội.

"Ơ?" Midoriya Izuku mơ hồ lắng nghe đoạn hội thoại giữa cậu học sinh mới và Kacchan, nhưng có vẻ như cậu học sinh mới kia đang uy hϊếp Kacchan?

Uy hϊếp Kacchan á?!