Mạnh Mẽ Nương Tử

Chương 5

Chương 5
Bầu trời đêm che kín mây đen, lấp hết ánh trăng sáng, cả đất trời chìm trong màn đêm.

Trên tường phía bên của hậu viện Liễu phủ, một bóng đen đang lui cui bám bám nhảy nhảy, nỗ lực leo lên.

Oa! Kẻ trộm nha?

Ha ha, không cần phải kinh ngạc, nguyệt hắc phong cao, cực kỳ thích hợp cho những việc làm ám muội. Nhưng làm người ta thất vọng một chút, tên trộm này dường như hơi ngốc thì phải.

Chu Kính Tổ hảo tâm đi đến, thò tay đẩy tên trộm đang treo lủng lẳng giữa không trung có thể đạp chân được lên bờ tường.

Hu —— thật tốt quá! Thân hình nhỏ nhắn rốt cuộc cũng ngồi được lên bờ tường, haiz, sớm biết leo tường vất vả như vậy nàng đã tình nguyện chui chuồng chó. Cúi đầu nhìn xuống, lại nhăn mày, sao phía bên kia cũng cao như vậy?

“Không bằng ta leo xuống trước sau đó lại quay lại đón nàng nhảy xuống.” Bên tai vang lên thanh âm nam tử mềm nhẹ.

Ca, ca, ca, tên trộm cứng ngắc chậm chạp quay đầu, rồi thẳng tắp rớt xuống tường —— hai mắt nhắm lại, ngất luôn.

Cẩn thận! Chu Kính Tổ vội vàng lao ra chụp lại nàng, không sai, là nàng, giờ phút này người bị Chu công tử cảm thấy mĩ mãn ôm vào trong ngực trừ bỏ Liễu Nguyệt Nhu tiểu thư còn có ai?

Chu Kính Tổ ôm nàng ngồi ở trên bờ tường, cũng không lay tỉnh nàng, thừa cơ cọ cọ lên gương mặt nàng ăn đậu hủ trước! Trong lúc ngủ mơ bị người mặc áo đen đánh thức, lúc đuổi theo mới phát hiện là Nguyệt Nhu yêu dấu, hắn đương nhiên muốn đi theo sau làm hộ hoa sứ giả rồi! Không nghĩ tới Nguyệt Nhu mạnh mẽ như thế nhưng lá gan lại thật nhỏ a.

Chu Kính Tổ ôm nàng nhảy xuống đất, nhàn nhã ngồi ở trên đám cỏ bên ngoài.

Ân, hiện tại Nguyệt Nhu yêu dấu xinh đẹp đang nằm ở trong lòng hắn, hắn nên làm chút gì mới không cô phụ hảo ý của ông trời ta? Chu công tử ánh mắt gian tà nhìn quanh bốn phía một lần, nhìn lên trời, nhìn xuống đất, cuối cùng trở lại trên môi anh đào mê người của Nguyệt Nhu —— hắc hắc hắc hắc hắc, thời điểm nguyệt hắc phong cao, cũng thật thích hợp trộm hương có phải không?

Liễu Nguyệt Nhu trong mơ màng cảm giác được môi của mình bị một thứ gì đó nhẹ nhàng như có như không chạm vào, sau đó lại chạm lên mặt, nhẹ nhàng như cánh bướm phẩy qua. Rồi vật thể ôn nhu kia mới phủ trên môi nàng, khinh duyện một chút, tựa hồ như sợ đánh thức nàng, nhưng lập tức lại phủ lên, hàm trụ môi nàng trằn trọc ma hút. Nàng yêu kiều kêu một tiếng, trong l*иg ngực sinh ra một chút không hiểu hư không cùng khát vọng. Lực hút kia cũng bởi vậy mà tăng mạnh, kịch liệt cắn nuốt nàng. Nàng lại yêu kiều một tiếng, hư không trong lòng có vẻ như có thể lấp đầy, lại có vẻ như càng thêm trống rỗng. Dần dần càng thêm kịch liệt, thậm chí mở khớp hàm, xâm nhập vào trong miệng nàng. Loại cảm giác này, hơi quá đáng! Liễu Nguyệt Nhu cả kinh, đột nhiên mở mắt ra. Tiếp theo ——

Tiếng mắng giận dữ cùng tiếng kêu thảm thiết xin khoan dung vang vọng trong đêm đen, cùng với tiếng đánh người nghe bồm bộp. Haiz, vô cùng thê thảm nha!

Sau một lúc lâu, Liễu Nguyệt Nhu thở hổn hển ngã ngồi dưới đất, “Chu Kính Tổ, ta, ta không đánh chết ngươi thì ta không phải là người! Ngươi là đồ sắc, sắc lang đáng chết! Hô ——” nàng toàn thân vô lực .

Chu Kính Tổ lại gần nàng, săn sóc vỗ vỗ lưng thông khí, Liễu Nguyệt Nhu lại vong ân phụ nghĩa cho hắn một đấm thẳng vào mặt.

“Chu Kính Tổ!” Liễu Nguyệt Nhu tức muốn phun lửa, nắm áo hắn hung tợn uy hϊếp: “Ngươi nếu dám lại làm như vậy, ta thề, nhất định sẽ chém ngươi thành một ngàn tám trăm mảnh! Nghe rõ chưa?”

“Ừ, nghe rõ.” Chu Kính Tổ phi thường đáng thương xoa xoa chỗ đau, nhưng trong mắt lại lóe ra một tia sáng gian xảo. Hì hì hì, hắc hắc hắc hắc, rất đáng giá ! Hắn hôn được Nguyệt Nhu ! Tuyệt quá! Nha!

“Đúng rồi, Nguyệt Nhu đã trễ thế này nàng còn muốn đi nơi nào?”

“Không cần ngươi quản!” Lúc hắn nhắc nhở, Liễu Nguyệt Nhu mới nhớ tới chính sự, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời. Hỏng bét, đã trễ thế này, không đi chắc chắn sẽ không kịp! Nàng đứng lên, đá đá hắn: “Ngươi mau trở về, đừng xen vào việc của người khác, cấm đi theo ta!”

Bình thường, Chu Kính Tổ chắc chắn sẽ không nghe lời, bởi vậy hắn cũng đứng lên, kéo Liễu Nguyệt Nhu dậy: “Thời điểm cũng không còn sớm, nàng nếu còn ở đây sẽ không kịp, chúng ta đi thôi.”

“Ngươi biết ta muốn đi đâu sao?” Nàng bỏ tay hắn ra.

“Đương nhiên! Nàng muốn đi Lệ Xuân Lâu đánh Trương Phú Quý chứ gì!” Hôm nay lúc bồi nàng trên đường, nghe thấy huyện lệnh công tử Trương Phú Quý đêm nay bao Hồng cô nương của Lệ Xuân Lâu lên hoa thuyền du ngoạn. Nhìn ánh mắt nàng khi đó, đương nhiên sẽ đoán ra nàng vì sao nửa đêm vụиɠ ŧяộʍ xuất môn.

Liễu Nguyệt Nhu bị dọa nhảy dựng, “Ngươi làm sao mà biết được?” Hắn thông minh như vậy sao?

Chu Kính Tổ đắc ý cười: “Hắc hắc hắc, biết sự lợi hại của ta chưa? Thế nào, bắt đầu bội phục ta sao? Kỳ thực việc nhỏ ấy không đáng kể chút nào, để ta kể cho nàng nghe, có một lần… Oa! Ô…” một cú đá vào thẳng mông a.

“Được rồi, ngươi muốn đi theo cũng được.” Hôm nay coi như không thoát khỏi hắn , bất quá có người giúp đỡ cũng tốt, ít nhất thời điểm nguy cấp cũng có kẻ chết thay.”Đến lúc đó hết thảy phải nghe ta!”

“Vâng, đã biết.” Chu Kính Tổ lại cầm tay nhỏ bé của nàng, thật cao hứng nàng không có né hắn ra, tâm tình kích động thật muốn lại trộm hương một ngụm, bất quá hắn nhịn xuống. Còn nhiều thời gian, cho nàng thích ứng một chút cũng tốt.

••••••••••••••••

Một tiếng sau khi, bọn họ đến kỹ viện Lệ Xuân Lâu nổi tiếng bên sông Tần Hoài. Nếu nói bên sông Tần Hoài có kỹ viện nào có thể cạnh tranh với Nhã Hương Viện, thì chỉ có Lệ Xuân Lâu. Hai bên luôn đấu đá với nhau, hoa khôi hàng năm cũng luôn là người của một trong hai kỹ vện này.

“Thế nào rồi?” Liễu Nguyệt Nhu từ trong ngõ nhỏ ló đầu ra nhìn sang sông Tần Hoài. Một loạt thanh lâu bên sông Tần Hoài từ lúc chạng vạng đã chào đón khách nhân lên hoa thuyền du sông, uống rượu nghe nhạc đến bình minh mới tan. Nàng lần trước cũng là ở sau kỹ viện đánh tên Trương Phú Quý mới xuống từ hoa thuyền, thống khoái mà tẩn hắn một chút.

“Trời vẫn còn sớm, lúc sao mai mọc hoa thuyền mới quay về, cập bờ thay lái đò, hiện tại người lái đò còn chưa có đến đây.” Chu Kính Tổ kéo nàng lại.

Liễu Nguyệt Nhu liếc hắn, “Hình như ngươi rất quen thuộc nga?”

“Hắc hắc hắc…” Hắn ngây ngô cười, hiểu rõ nói dài là nói dại.

Đột nhiên Liễu Nguyệt Nhu khuôn mặt nghiêm túc, “Người lái đò đến .”

Chỉ thấy hai người lái đò ngáp ngắn ngáp dài từ trong Lệ Xuân Lâu đi ra, ngồi ở bên bờ chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, một con thuyền hoa lệ chậm rãi cập bờ, khoang phu tiến lên tiếp được dây thừng từ trên thuyền quăng xuống, cố định thuyền, rồi hạ boong cho khách nhân rời thuyền.

Liễu Nguyệt Nhu khẩn trương nhìn chăm chú động tĩnh trên thuyền, tạo cơ hội tốt cho Chu Kính Tổ sỗ sàng. Hắn âm thầm ôm chặt nàng, mỉm cười ngửi mùi thơm nhẹ nhàng từ trên người nàng.

Tiếng cười dâʍ đãиɠ vang lên, Trương Phú Quý bước chân lỗ mãng hai tay ôm hai kỹ nữ diễm lệ rời thuyền, theo sau là hai gia đinh, đứng ở trước Lệ Xuân Lâu.

“Trương công tử, trời còn sớm nha, không bằng đến chỗ ta đi.” Kỹ nữ bên trái dụi dụi vào ngực Trương Phú Quý, “Ta xoa bóp cho ngài, được không?”

“Trương công tử không bằng đến chỗ ta đi, để ta hầu hạ ngài.” Kỹ nữ bên phải cũng kɧıêυ ҡɧí©ɧ ghé vào lỗ tai hắn thổi khí.

“Không không không, ách, ta phải đi về .” Trương Phú Quý mặc dù đã uống khá nhiều rượu, cũng không đến nỗi mất lý trí.

“Cái gì chứ! Trương công tử không cho ta mặt mũi sao?”

“Chỉ một đêm thôi, chẳng lẽ Trương công tử còn sợ phu nhân ngài tức giận.”

Trương phú quý khoát tay: “Nữ nhân kia nàng nào dám quản ta? Huống chi, ta đã đem nữ nhân đầu gỗ đó hưu rồi! Ách, hưu rồi đó nha! Hì hì!” Nữ nhân kia nhìn qua thì ôn nhu xinh đẹp, nhưng qua một thời gian lại thấy nhạt nhẽo không thú vị, tùy tiện tìm cái lý do hưu nàng cũng không dám phản kháng, quả thật là đáng chán.

Liễu Nguyệt Nhu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức muốn lao ra. Chu Kính Tổ giữ chặt nàng, trấn an sờ sờ đầu nàng, “Đừng nóng vội, chờ một chút nữa.” Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, ở cửa kỹ viện đứng chần chờ không tiến vào có thể đoán là hắn sẽ không vào, chờ một chút nữa sẽ tự động ra chỗ đậu xe ngựa.

“Vậy ngài còn lo lắng cái gì? Mau vào thôi!” Hai kỹ nữ yêu kiều lôi kéo hắn. Câu không nổi tán tài kim đồng Chu công tử, câu huyện lệnh công tử cũng tốt.

“Không được, không được, ta phải đi.” Trương Phú Quý lắc đầu, nỗ lực đẩy các nàng ra.”Ta, ta ngày khác lại đến, hôm nay, không được.” Hắn hiện đang theo đuổi tam tiểu thư Tống gia xinh đẹp kiều mị, người khác cạnh tranh nhiều như vậy, không thể bị người ta bắt nhược điểm.

Liễu Nguyệt Nhu nín thở nhìn Trương Phú Quý mang gia đinh của hắn lung lay sắp đổ đi hướng đến ngõ nhỏ bên này, thân mình dựa sát về phía sau, càng thêm ẩn vào trong bóng tối. Chu Kính Tổ đương nhiên thuận thế ôm giai nhân tiến sát vào lòng.

Trương Phú Quý dần dần đến gần, lại ở phía trước ngõ nhỏ ngừng lại, nói với gia nhân: “A Hổ, ngươi đi đem xe ngựa đến đây, công tử ta ngồi xe ngựa về.”

Từ khi hắn bị người ám toán trong bóng tối đánh một trận, gãy một răng cửa hai xương sườn, rồi nằm trên giường ba tháng, sau đó lúc hắn xuất môn lúc nào cũng mang theo hai bảo tiêu. Bởi vì như thế, hắn nhìn thấy hẻm tối nào cũng đáng sợ, cho nên muốn cho xe ngựa chạy ra đây đón hắn.

“Công tử,” A Hổ thấy khó xử, “Xe ngựa ở trong ngõ nhỏ quay đầu không dễ dàng, ngài xem, chỉ cách có vài bước chân, hay là ngài cũng đi vào đi.”

“Vô liêm sỉ! Công tử ta nói cái gì ngươi cũng phải theo, ngươi có nghe không?” Trương Phú Quý nổi giận.

“Vâng vâng, tiểu nhân biết sai rồi.”

“Còn không mau đi, nhanh gọi xe ngựa tới? Cẩu nô tài!”

“Vâng vâng, tiểu nhân đi ngay. Công tử, xe ngựa muốn qua đây phải đi vòng về phía trước quay đầu, ngài đứng chờ một chút.” Tên công tử heo này, chỉ vì lười bước vài bước chân lại nhất quyết bắt nô tài phải vòng một vòng lớn. Nếu không phải nhờ hắn mới có cơm ăn, A Hổ ta đã đánh chết hắn rồi!

“Dài dòng! Nhanh đi nhanh đi!” Trương Phú Quý không kiên nhẫn vẫy tay. Sau khi A Hổ đi xa, nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây.

Liễu Nguyệt Nhu nhìn vào mắt Chu Kính Tổ, vô kế khả thi. Làm sao bây giờ? Hắn không tiến vào.

Chu Kính Tổ cười cười, thoáng nhìn một tên bảo tiêu khác chậm rãi thong thả vào tiến ngõ nhỏ. Hắn cởi xuống ngoại sam, hướng Liễu Nguyệt Nhu làm dấu, rồi lợi dụng lúc tên bảo tiêu kia xoay người, lủi lên theo phía sau đánh ngất xỉu hắn, lập tức đem ngoại sam ném ra, vừa vặn bao lại đầu heo của Trương Phú Quý.

Liễu Nguyệt Nhu hiểu ý, không rảnh kinh ngạc thân thủ nhanh nhẹn của Chu Kính Tổ, nhanh nhẹn xông lên trước, ngay ở đều heo của Trương Phú Quý bị ngoại sam bao lại cho hai quyền. Rồi mới một cước đá vào đầu, lại thêm mấy quyền khiến hắn hoàn toàn rối loạn, sau đó mới tha hắn đến góc tường, tận tình hưởng dụng bao cát thịt người tròn vo.

Chu Kính Tổ đem tên bảo tiêu đang hôn mê cũng kéo vào trong hẻm tối, thuận thế ngồi ở bên nhìn Nguyệt Nhu phát tiết bất bình cùng phẫn nộ. Nam Cung đã nói, đại trượng phu không làm ra loại chuyện ám toán người khác này, bởi vậy chỉ có tiểu nữ nhân đánh thôi, hắn cũng không nhúng tay nga.

Đột nhiên, Chu Kính Tổ nghe thấy tiếng vó ngựa, là A Hổ mang xe ngựa đến . Hắn tiến lên giữ chặt Nguyệt Nhu, thấp giọng nói: “Được rồi, đi nhanh đi, có người đến.”

Liễu Nguyệt Nhu nhanh nhẹn đá thêm hai cước, sau đó mới theo hắn cùng chạy khỏi ngõ nhỏ, biến mất ở ngã tư đường.

“Công tử, xe ngựa đến! Công tử, công… Oa! Công tử làm sao vậy? Trời ạ! Người đâu mau tới a!…”

Ha, ha, ha! Rất thống khoái! Liễu Nguyệt Nhu vui vẻ cười híp mắt, cũng không so đo Chu Kính Tổ lại thừa cơ dựa vào nàng.

••••••••••••••••

Kế tiếp mấy ngày sau, đầu đường cuối ngõ Kim Lăng thành truyền khắp tin tức huyện lệnh công tử đến kỹ viện bị người đánh trọng thương. Có người nói là trả thù, có người nói là giựt tiền, có người nói là vì kỹ nữ tranh giành tình nhân, nhưng sự thật như thế nào cũng không ai biết. Chuyện này dù sao cũng không hay ho gì, Bởi vậy Huyện lệnh đại nhân cũng không quá kích động dùng lực lượng quan phủ truy tra, miễn cho mọi người trong thành đều biết.

Nhưng là, nhìn thấy con mình bị đánh thành thảm như vậy thực không chịu nổi!

Huyện lệnh Trương Vinh Hoa thương tâm nhìn đứa con đang nằm ở trên giường rêи ɾỉ: “Phú Quý nha! Ngươi rốt cuộc là đắc tội với người nào? Trời ạ, đem ngươi đánh thành cái dạng này! Lần trước cũng là ở sau kỹ viện bị người đánh. Ngươi nói thực đi, có phải ở kỹ viện cướp nữ nhân của người khác không?”

Trương Phú Quý suy nghĩ một lúc lâu, hắn cũng nhớ không nổi ai cùng hắn có thù lớn nhất. Cũng đành chịu thôi, hắn kết thù quá nhiều người không nhớ nổi! Miệng cũng không thừa nhận: “Nào có? Cha, nói không là người có thù với cha, lấy ta trút giận. Haiz, có phải cha thu tiền của người ta lại không thèm vuốt mặt nể mũi hay không, hắn không cam lòng ngậm bồ hòn, tìm người đến đánh ta.”

“Làm sao có thể? Nhất định là chính ngươi đắc tội người ta!” Trương Vinh Hoa cũng không chịu mất mặt.

“Đúng rồi!” Trương Phú Quý bỗng dưng nhớ tới một người, hưng phấn vỗ đùi, lập tức đau la oai oái.

“Ngươi cẩn thận một chút a!” Trương Vinh Hoa đỡ lấy hắn, “Cái gì mà đúng rồi?”

“Ta nhớ ra rồi! Còn có Liễu Nguyệt Nhu! Đúng, chính là nữ nhân mạnh mẽ kia! Ta hưu tỷ tỷ của nàng, bởi vậy nàng ta ôm hận báo cừu! Năm kia lúc ta bị người đánh cũng chính là lúc tỷ tỷ của nàng phải gả cho ta, khi đó ta đã hoài nghi nàng ta rồi! Đúng vậy, nhất định là nàng ta!” Trương Phú Quý càng nghĩ càng cảm thấy đúng.

“Muội muội của Liễu Thủy Nhu? Không thể nào?” Trương Vinh Hoa lắc đầu, Thủy Nhu yếu đuối khϊếp đảm để lại cho hắn ấn tượng quá sâu , không có khả năng tưởng tượng ra muội muội của nàng ta có thể mạnh mẽ đến mức nào.

“Nhất định là nàng ta! Cha không biết đâu, nàng ta nổi danh là mạnh mẽ nương tử, với tỷ tỷ của nàng hoàn toàn bất đồng .”

“Ân, như vậy a… Nhưng ngươi không phải nói người đánh ngươi kia nhất định có công phu sao? Bảo tiêu kia của ngươi cũng là bị người ta một chưởng đánh cho ngất xỉu. Liễu Nguyệt Nhu kia có thân thủ tốt như vậy sao?” Loại chuyện mất mặt này không có chứng cớ sẽ không thể loạn bắt người, bằng không truyền ra đi sẽ rất khó nghe, huống chi Liễu gia cũng là dòng dõi thư hương.

“Nàng ta có thể nhờ giúp đỡ a! Nhờ một người có võ công là được rồi!” Trương Phú Quý hưng phấn vỗ tay một cái, lập tức bị dư chấn đến xương bả vai đang bị thương mà đau khóc thành tiếng: “Má ơi! Đau chết mất…”

“Haiz, đã nói ngươi cẩn thận một chút, lại như thế nào?”

“Ta, ta nghĩ ra rồi, vài ngày trước Liễu Nguyệt Nhu ở trên đường đánh Vương công tử, còn có một người có võ công giúp đỡ!” Vương công tử cũng là bằng hữu thân thiết của hắn, vài ngày trước chuyện hắn bị Liễu Nguyệt Nhu đánh đã sớm được truyền khắp đám bằng hữu. Vương công tử còn tìm hắn nhờ báo thù, hơn nữa bọn họ cũng điều tra rõ ràng, tên nhúng tay chõ mõm vào kia cũng đang ở tại Liễu gia. Đúng rồi! chính là như thế! “Cha, ta nói cho cha nghe, là như vậy…”

•••••••••••••••••••

Cho tới bây giờ, Liễu Nguyệt Nhu vẫn chưa ngừng cười, tinh thần vui vẻ sáng láng khiến cho mọi người phải tròn mắt ra dòm. Sáng ngày hôm qua đước đánh người thống khoái như vậy, có thể vì tỷ tỷ trút giận thật là thoải mái!

Chu Kính Tổ rầm rầm rào rào vùi đầu ăn cơm trưa, bởi vì nàng vui vẻ cũng cao hứng theo, khẩu vị cũng vì thế mà cực tốt.

“Tiểu muội! Tiểu muội!” Liễu Trọng Thi chạy vọt vào, “Tiểu muội, muội… Di? Chu huynh sao cũng ở trong này?” Đột nhiên thấy trong phòng tiểu muội thêm một người không nên có, hắn sững sờ đứng tại chỗ.

“Đại ca, lấy việc ứng trấn định, bằng chân như vại, huynh hô to gọi nhỏ như vậy thật sự không có nhã nhặn.” Tâm tình tốt cũng có hưng trí trêu chọc người.

“Liễu huynh tới vừa đúng lúc, đã ăn cơm chưa? Đến đến, cùng nhau ăn.” Chu Kính Tổ giống như chủ nhân tiếp đón hắn.

“A? Không phải, Chu huynh ở trong này làm gì? Đây là khuê phòng của tiểu muội!” Rất không hợp lễ giáo! Liễu Trọng Thi quyết định không thể lại dung túng cho tiểu muội.

“Ăn cơm a.” Chu Kính Tổ tao ra bộ dáng vô tội không hiểu hắn đang nói cái gì, khiến Liễu Trọng Thi không khỏi cảm thấy là bản thân mình chuyện bé xé to.

Liễu Nguyệt Nhu đánh gãy đại ca đang ngu ngốc: “Đại ca tìm ta có chuyện gì?”

“A?” Liễu Trọng Thi hoàn hồn, đúng, trước tiên nói chính sự quan trọng hơn! “Tiểu muội, muội nói thực đi, muội có phải là người đánh Trương Phú Quý không?”

“Không có nha!” Liễu Nguyệt Nhu lắc lắc đầu, “Không có nha! Trương Phú Quý bị người ta đánh sao? Thật sự là ác có ác báo nha!” Tin tức đi thật nhanh vậy sao?

“Tiểu muội, muội thật sự không có đánh hắn?” Liễu Trọng Thi vẫn có chút hoài nghi.

“Không có nha! Thật sự là không có!” Liễu Nguyệt Nhu thật nhu thuận lắc đầu.”Đại ca, huynh ở đâu nghe thấy Trương Phú Quý bị người đánh ?”

“Nha dịch huyện phủ đến cửa nhà ta! Bọn họ nói Trương Phú Quý sáng sớm ngày hôm qua bị người ám hại đánh cho trọng thương, muội chính là người có hiềm nghi nhất! Phụ thân gọi muội mau đi ra!”

“Hơi quá đáng a! Dựa vào cái gì nói ta là người có hiềm nghi nhất? Thật sự là quá đáng!” Liễu Nguyệt Nhu một bên oán giận một bên nhìn về phía Chu Kính Tổ. Làm sao bây giờ?

“Yên tâm đi Nguyệt Nhu, nàng chưa làm qua chắc chắn sẽ không có việc gì, ai cũng không thể hàm oan cho nàng. Vậy ra ngoài thôi, đi ra ngoài lại nói, Liễu huynh trước hết mời.” khi Chu Kính Tổ kéo Liễu Nguyệt Nhu bước ra khỏi cửa phòng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Chết không thừa nhận!”

Liễu Nguyệt Nhu gật đầu, ngẩng đầu đi hướng đại sảnh.

•••••••••••••••••

Trong sảnh, một đội nha dịch được Huyện lệnh sư gia dẫn dắt canh giữ tứ phía, đại hiệp Ngụy Phong Pha bị vây ở trung tâm, hoàn toàn mờ mịt.

Liễu lão gia Liễu Bác Văn ở cửa đi tới đi lui, càng không ngừng lắc đầu thở dài. Haiz, thật sự là gia môn bất hạnh, đại nữ nhi vừa mới bị hưu, nhị nữ nhi lại chọc lên quan phủ! Hắn trị gia vô phương, thẹn với tổ tiên! Nghĩ đến này, hắn buồn bực trừng hướng Phạm thị một bên, đều là bà giáo dục nữ nhi thành cái loại này!

Phạm thị cúi đầu, âm thầm rơi lệ. Làm sao có thể phát sinh loại sự tình này chứ? Bà thật sự là mệnh khổ!

Lúc này, Liễu thị huynh muội cùng Chu Kính Tổ đi tới.”Phụ thân, tiểu muội đến.”

“Nguyệt Nhu, ngươi, ngươi… Haiz, thật tức chết ta!” Liễu Bác Văn vừa thấy nữ nhi bất hảo này là tức khí, vẫy vẫy ống tay áo ngồi ở trên ghế tựa, tức giận đến nói không ra lời.

“Nguyệt Nhu, ” Phạm thị đi tới, “Con mau cùng người ta nói con không có đánh Trương công tử. Nguyệt Nhu con không có đánh hắn đúng không?” A di đà phật, hi vọng không phải là Nguyệt Nhu.

“Ta không có đánh Trương Phú Quý, chuyện này ta hoàn toàn không biết gì hết.” Liễu Nguyệt Nhu nghiêm cẩn quán triệt tinh thần bốn chữ “Chết không thừa nhận”.

Phạm thị mừng rỡ, “Thật vậy chăng? Kia thật tốt quá! Các vị quan sai, chuyện này không phải do Nguyệt Nhu của nhà ta làm nha.”

Nha môn sư gia cười lạnh: “Liễu phu nhân, đây không phải là chuyện bà nói không là không dính dáng gì đâu nha! Có phải do nàng ta làm hay không, đại nhân sẽ tra hỏi rõ ràng! Đi, mang Liễu Nguyệt Nhu cùng Ngụy Phong Pha trở về!” Vung tay lên, bọn nha dịch tiến lên kéo hai người đi.

Phạm thị sợ tới mức khóc lóc, lay áo trượng phu, “Lão gia, người mau nghĩ biện pháp đi! Nguyệt Nhu bị quan sai mang đi rồi!”

Liễu Bác Văn không kiên nhẫn tránh ra, đi tới trước mặt sư gia: “Sư gia, Huyện lệnh đại nhân muốn dẫn Nguyệt Nhu đến hỏi án, lão phu không có lời nào để nói. Nhưng chuyện này hắc bạch thị phi mong Huyện lệnh đại nhân tra hỏi rõ ràng, để cho trong lòng lão phu cùng Liễu gia thân thích và bằng hữu rõ ràng.” Mặc kệ nữ nhi có làm hay không, hôm nay bị quan phủ chộp tới thẩm vấn cũng đều là chuyện bị gièm pha là bại hoại gia phong. Sĩ khả sát không thể nhục! Nếu như nữ nhi thực làm chuyện này, hắn không lời nào để nói; như nếu như nữ nhi là bị oan uổng, Liễu gia bọn họ cũng không phải loại người chịu được khi nhục!

Sư gia nghẹn lời, nhận ra Liễu gia vốn là danh gia vọng tộc, không thể tùy ý khinh nhục, cũng hoãn hạ ngữ khí: “Liễu lão gia, kỳ thực đại nhân chỉ là muốn chúng ta đến thỉnh Liễu tiểu thư đi qua hỏi mấy câu, sẽ không công khai thăng đường thẩm vấn. Người xem, chúng ta không mang còng tay cùng xiềng xích, đây không phải cũng là tôn trọng ngài sao?” Đại nhân cũng đã nói việc này không thể phô trương, chẳng qua công tử phân phó muốn mang nhiều người đến, phòng ngừa đánh không lại Liễu Nguyệt Nhu. Kỳ thực cá nhân hắn cảm thấy mang cả đội nha dịch lại đây rất khoa trương .

Liễu Bác Văn lúc này mới hoãn hạ sắc mặt, xoay người nhìn nữ nhi, “Bất hiếu, cả ngày ở bên ngoài gây chuyện sinh sự, mới đưa tới tai họa ngày hôm nay.”

Liễu Nguyệt Nhu cúi đầu làm lơ. Không theo không được, nàng cũng muốn xem Trương Phú Quý ép tội nàng thế nào.

“Được rồi, phụ thân,” Liễu Trọng Thi giảng hòa, “Nguyệt Nhu nếu không có làm chuyện này, Huyện lệnh đại nhân chắc chắn tuyên nàng trong sạch .”

Liễu Bác Văn hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Haiz, thế sự luôn hỗn loạn, vẫn là thánh hiền thư trung mới có thanh tịnh.

Sư gia vung tay lên, đoàn người mang nghi phạm chậm rãi đi đến huyện quan phủ. Liễu Trọng Thi cùng Chu Kính Tổ cũng đi theo.

••••••••••••••••••

Trương Vinh Hoa quả nhiên cũng không thăng công đường, mà là đem người liên can đưa vào trong đại sảnh huyện phủ.

Trương Vinh Hoa thân quan phục ngồi trên ghế thái sư, Liễu Nguyệt Nhu cùng Ngụy Phong Pha bị đẩy tới trước mặt hắn; Liễu Trọng Thi sầu lo đứng ở một bên, mà Chu Kính Tổ sắc mặt nhàn nhã nhìn quanh bốn phía; cuối cùng, Trương Phú Quý nhịn đau chống gậy đi đến .

“Liễu Nguyệt Nhu, ngươi cấu kết người trong giang hồ đả thương bản công tử, còn không nhận tội?” Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt, Trương Phú Quý nghiến răng nghiến lợi trừng nàng.

“Này, nói chuyện với ta cẩn thận một chút nga. Dựa vào cái gì ngươi bị người ta đánh lại nói là liên quan đến ta? Không được ỷ thế cha ngươi là Huyện lệnh liền lung tung vu hãm người tốt nga.” Liễu Nguyệt Nhu nhàn rỗi trả lời, giả dạng vô tội. Hiện nay chính nàng cũng không phát hiện, nàng thay đổi rất nhiều, đã không giống như trước dễ giận, trực lai trực vãng, ân, đại khái là bị Chu Kính Tổ chọc giận nhiều lắm, đem cơn tức tích tụ phát ra hết. Kỳ thực nàng cũng không phải loại người không biết dùng não, nếu không bị tức giận che mắt, nàng cũng có thể là người giảo hoạt nga!

Trương Vinh Hoa nhìn về phía con, “Phú Quý, con nói có chứng cớ, mau lấy ra.”

Trương Phú Quý đắc ý chỉ Ngụy Phong Pha: “Chứng cớ chính là hắn!”

“Ta?” Ngụy Phong Pha chỉ chóp mũi mình, hảo ủy khuất mở miệng. Hắn trêu chọc ai? Đột nhiên trên trời lại bay tới một hồi tai họa bất ngờ.”Đúng! Chính là ngươi! Bảo tiêu bên người bản công tử mang võ nghệ cao cường, một mình Liễu Nguyệt Nhu cũng không đối phó được! Bởi vậy Liễu Nguyệt Nhu nhất định đã nhờ một người có võ công cùng đánh bản công tử, bởi vì Liễu gia chỉ có ngươi có võ công, bởi vậy chính là ngươi !” Trương Phú Quý dùng thanh âm vang vọng nhất nói ra lời nói này.

Bộp bộp bộp tiếng vỗ tay vang lên, Chu Kính Tổ bày ra biểu tình bội phục: “Hảo! Nói thật hay! Thật sự là một lý luận hoàn mĩ không sứt mẻ! Trương công tử thật sự là nhân tài!” Thật sự là một tên ngu ngốc, không ngờ có thể nghĩ ra được một cái lý luận nhảm nhí như vậy!

Trương gia phụ tử nhìn hắn, di? Người kia là ai? Từ đâu đến ?

Trước mặc kệ hắn là ai, tóm lại người này tâng bốc mình như thế, nhất định là bằng hữu! Trương Phú Quý vui vẻ hướng về phía Chu Kính Tổ chắp tay bái tạ.

Trương Vinh Hoa dù sao cũng hơn đứa con ngu ngốc của mình một chút, nghe con vừa rồi nói như vậy thật có chút ngồi không yên, kề sát vào Trương Phú Quý nhỏ giọng nói thầm: “Con, đây thể xem như chứng cứ đầy đủ nga! Con rốt cuộc còn chứng cứ nào khác không?”

“Gì? Cái này cũng chưa tính? Vậy muốn thế nào? Con cảm thấy thế này đã đủ.” Trương Phú Quý cảm thấy phụ thân quả là nghĩ nhiều lắm.

Trương Vinh Hoa lại nói thêm một chút, “Con nha…”

“Đại, đại nhân, tiểu nhân có chút việc muốn nói…” Ngụy Phong Pha sợ hãi nhấc tay.

Trương gia phụ tử đang nói thầm bị phá rối, không vui trừng hắn, “Ngươi còn có cái gì muốn nói ?”

“Là như vậy, nghe nói Trương công tử bị đánh là ở rạng sáng hôm qua, nhưng vào thời điểm kia, tiểu nhân cùng Liễu công tử đang ở trên thuyền Nhã Hương hoa, cô nương ở Nhã Hương Viện cùng Liễu công tử đều có thể làm chứng. Bởi vậy, tiểu nhân không có khả năng đánh Trương công tử.” Ngụy Phong Pha cảm thấy hắn ở trên giang hồ lâu như vậy, mới thấy người Kim Lăng bất bình thường nhất.

Lúc này Liễu Trọng Thi tiến lên chắp tay: “Đại nhân, thật là như vậy. Cầm Thao cô nương hôm kia mời chúng ta đi nghe cầm, chúng ta tận hừng đông ngày hôm qua mới đưa Cầm Thao cô nương trở về Nhã Hương Viện xong rồi mới về nhà. Ngoài ra còn có vài bằng hữu văn nhân cùng đồng hành, bọn họ cũng có thể làm chứng.”

“Thật sự?” Trương Vinh Hoa nhìn về phía con.

Trương Phú Quý nghiêng đầu ngẫm lại, đúng nha! Hắn hôm kia vốn là muốn đi tìm hoa khôi Cầm Thao của Nhã Hương Viện, sau mới biết Cầm Thao đã mời Liễu Trọng Thi cùng đám văn nhân tài tử, mới sửa đi Lệ Xuân Lâu. Lúc ấy còn đố kỵ Liễu Trọng Thi một lúc lâu, tại sao hôm nay liền đã quên?

“Nói như vậy Ngụy đại hiệp chắc chắn không phải là hung thủ rồi! Trời, chẳng lẽ là Liễu tiểu thư có thể một người đánh bất tỉnh hai nam nhân?” Chu Kính Tổ nâng tay lên cằm suy tư, “Bảo tiêu đại ca, huynh nói có khả năng này không?”

“Tuyệt đối không có khả năng!” Bảo tiêu lập tức trả lời. Chê cười, nếu hắn nói hắn bị một tiểu cô nương không biết võ công đánh ngất xỉu, hắn sau này làm sao có thể kiếm cơm ăn? “Tặc nhân kia là từ phía sau lấy tay bổ về phía bên gáy của ta, công lực phi phàm, hơn nữa ít nhất là bộ dạng cao bằng ta. Tuyệt đối không có khả năng là Liễu tiểu thư!”

“Nha! Trương công tử, nói như vậy, chính là huynh hiểu lầm Liễu tiểu thư rồi?” Chu Kính Tổ nhìn về hướng Trương Phú Quý.

“A?” Trương Phú Quý ngây dại, chẳng lẽ thật sự không phải do Liễu Nguyệt Nhu làm?

Trương Vinh Hoa ko được tự nhiên thanh thanh hầu, đều là do con lung tung kết luận, chuyện này thế nào xong việc?”Đúng rồi, ngươi rốt cuộc là ai? Thế nào ở trước mặt bản đại nhân lung tung chen vào nói?” Lúc xấu hổ liền tùy tiện chỉ cá nhân để dời đi lực chú ý của mọi người.

Chu Kính Tổ cà lơ phất phơ khoác vai Liễu Trọng Thi, “Ta a? Ta là bằng hữu của Liễu công tử, tiện danh Chu Kính Tổ.”

Chu Kính Tổ? Hình như từng nghe đâu đó nói qua. Trương gia phụ tử ngẩng đầu lên. Sư gia phản ứng tương đối mau, chạy nhanh ghé vào trước mặt đại nhân nhắc nhở: “Là Chu gia công tử, tứ đại thế gia Chu gia a!”

A? Lạc Dương tứ công tử Chu Kính Tổ? Trương gia phụ tử bỗng dưng đứng lên: “Ngươi thật là Chu Kính Tổ?”

“Hoài nghi ta sao?” Chu Kính Tổ cúi đầu nhíu mày.

“Không không không, Chu công tử đại giá quang lâm, tiểu quan ngược lại thật sự là thất lễ, thứ tội thứ tội!” Trương Vinh Hoa chắp tay chào hỏi. Đừng nói đùa, hơn một nửa sản nghiệp Kim Lăng thành đều là thuộc về Chu gia, làm sao có thể đắc tội Chu công tử đâu?

“Chu công tử, tiểu đệ kính đại danh của huynh đã lâu, hôm nay vừa thấy, huynh quả nhiên là dáng vẻ bất phàm, tác phong nhanh nhẹn a!” Trương Phú Quý nỗ lực chống thân thể bị thương lại đây kết thân. Đã sớm nghe nói vị Chu công tử này ngu dốt dễ lừa, còn có thói quen tùy tay vung tiền, chỉ cần nịnh bợ được hắn, nhất định có thể làm giàu to!

“Chu công tử quang lâm hàn xá, có gì chỉ dạy?” Trương Vinh Hoa vẫn không rõ Chu Kính Tổ vì sao lại xuất hiện ở huyện phủ.

“Ta không phải đã nói sao? Ta cùng với Liễu huynh là bạn tốt, Liễu tiểu thư bị đưa đến huyện phủ, ta đương nhiên cũng muốn quan tâm một chút a.” Chu Kính Tổ âm thầm cho Liễu Nguyệt Nhu làm cho cái ánh mắt: nguy cơ giải trừ, thời điểm phản kích đến!”Thế nào? Hiện tại đã tra ra Liễu tiểu thư là vô tội chưa?”

“A? Ra Chu công là bằng hữu của Liễu gia?! Đương nhiên, chúng ta đã biết, Liễu tiểu thư đương nhiên là vô tội.”

“Thực ra chúng ta cũng không tin Liễu tiểu thư là hung phạm, đều là lời đồn, lung tung lừa người. Công tử chớ trách, chúng ta nhất định sẽ nghiêm chỉnh chỉnh đốn thủ hạ.” Trương Vinh Hoa đem sai lầm hoàn toàn tống hết cho hạ nhân.

Chu Kính Tổ bày ra bộ dạng hiểu lý lẽ, “Bất quá lại nói, Liễu tiểu thư đích xác có chút mạnh mẽ, lại yêu đánh người, khó trách mọi người có thể hiểu lầm.”

“Đúng đúng đúng.” Trương gia phụ tử gật đầu lia lịa.

“Ai, Trương công tử cũng thật sự là thảm, bị thương thành cái dạng này.” Hắn phi thường đồng tình vỗ vỗ Trương Phú Quý, “thật không khéo” vừa vặn đập vào chỗ hắn bị thương nặng nhất, khiến hắn đau thiếu chút nữa ngất đi.

“A, xem kìa, đau thành cái dạng này, thảm, thảm, thật sự là quá thảm.” Tay Chu Kính Tổ “săn sóc” thật sự quá mức, làm cho Trương gia phụ tử rất muốn khóc, cũng làm cho Liễu Nguyệt Nhu lặng lẽ cười loan mi.

Cuối cùng buông Trương Phú Quý nửa chết nửa sống ra, Chu Kính Tổ rất có nghĩa khí mở miệng: “Trương đại nhân, Trương công tử, mọi người yên tâm, bằng hữu của ta ở Kim Lăng thành cũng không ít, ngày mai ta liền chiêu cáo mọi người, cho nhiều người cùng nhau hỗ trợ, tìm ra hung thủ chân chính làm bị thương Trương công tử!”

Trương Vinh Hoa cố đỡ đứa con sắp ngã xuống, vội vàng ngăn cản hảo ý của Chu Kính Tổ: “Không! Chỉ là chuyện nhỏ trong nhà thôi, không cần phiền toái Chu công tử.” Loại chuyện mất mặt này làm sao có thể bốn phía ba hoa đâu?

“Không cần khách khí!” Chu Kính Tổ hào khí can vân vỗ ngực, “Làm như vậy có thể giúp hai người tìm ra hung thủ, cũng có thể tìm lại trong sạch cho Liễu tiểu thư, không để cho mọi người còn có thể hoài nghi Liễu tiểu thư, nếu không tìm ra hung phạm đối danh dự của Liễu tiểu thư có tổn hại a.”

“Thật sự không cần. Mọi người cũng sẽ không hoài nghi Liễu tiểu thư, nếu không, nếu không như vậy đi, huyện phủ chúng ta lập tức phái người hộ tống Liễu tiểu thư về nhà, người khác nhìn thấy chúng ta lấy lễ đãi Liễu tiểu thư như vậy chắc chằn sẽ không nhàn thoại sau lưng Liễu tiểu thư nữa.”

“Như vậy a, Liễu tiểu thư xem có được không?” Chu Kính Tổ quay đầu hướng Liễu Nguyệt Nhu nháy mắt mấy cái: đừng buông tha hắn nhanh như vậy!

Liễu Nguyệt Nhu nhăn nhăn mũi, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho hắn đâu! Nàng khó xử gục đầu xuống, “Ôi, ta bị cả một đội nha dịch kéo đi đến huyện phủ, mọi người đều thấy, bảo ta sau này làm người như thế nào?”

“Đáng thương a!” Chu Kính Tổ đồng tình tiến lên an ủi nàng. Làm tốt lắm! Nguyệt Nhu của hắn thật thông minh!

“Này…” Trương Vinh Hoa nhìn hai người, “Cứ như vậy đi, ta phái đại kiệu tám người khiêng đưa tiểu thư trở về, mặt khác cho hai đội nha dịch thay mở đường! Chu công tử, ngài xem được chưa?”

“Nhưng, nhưng lúc ta bị mang đi, phụ thân trách móc ta tự dưng gặp phải tai họa lần này, làm bại hoại gia phong, chỉ sợ sẽ không cho ta vào cửa, làm thế nào bây giờ?” Nàng ủy khuất muốn khóc.

“A a, thật sự là thảm!” Chu Kính Tổ vô hạn thổn thức.

Trương Vinh Hoa vừa thấy sắc mặt Chu Kính Tổ lại hoảng, “Này… Vậy bản quan cùng với tiểu thư trở về, tự mình hướng lệnh tôn giải thích, được rồi chứ?” Lúc cưới con dâu Liễu Thủy Nhu qua cửa, hắn cũng không có ủy khuất bản thân mình như vậy nha!

“Nhưng là…”

“Nguyệt Nhu, muội sao có thể vô lễ như vậy?” Liễu Trọng Thi thấy tiểu muội quá ép buộc trưởng bối, tiến lên ngăn cản nàng, “Trương đại nhân, sao dám làm phiền ngài như thế, tùy tiện phái người hộ tống tiểu muội một chút là được rồi.”

“Vâng vâng vâng, bản quan lập tức cho người chuẩn bị đai kiệu tám người khiêng!” Trương Vinh Hoa xoay người phân phó hạ nhân.

Liễu Nguyệt Nhu buồn bực trừng huynh trưởng, ngu ngốc này! Thật muốn một quyền đánh bay hắn!

Chu Kính Tổ mỉm cười giữ chặt nàng. Đủ rồi, đánh người còn được gia đình nạn nhân dùng cỗ kiệu nâng về, nàng còn muốn thế nào?

Cũng đúng, Liễu Nguyệt Nhu cười loan mắt, nàng đánh qua nhiều xú nam nhân như vậy, lâu dài tay sẽ đau a!

Liễu Trọng Thi cùng Ngụy Phong Pha khó hiểu nhìn hai người đó, haiz, quả thật bọn hắn không thể lý giải …