Nữ Phụ Và Phản Diện HE

Chương 22: Bạo quân mất nước (22)

Ngu Kiều trợn tròn mắt, đột nhiên quay đầu lại, đối diện với Kỳ Ân đã sớm quay đầu về phía cô.

Nam phụ, ngươi tỉnh táo lại đi! Ngươi phải nhớ kỹ ngươi không chỉ là phản diện mà còn là nam phụ đấy! Là nam phụ đối với nữ chính quyết tâm không thay đổi đấy!

Ngu Kiều ở trong lòng điên cuồng nhắc nhở.

Giây tiếp theo, lại thấy phản diện nhìn cô không nói gì, hơi nhíu mày.

“Sao thế? Mỹ nhân không thích sao?”

Nói xong, ánh mắt rơi vào mắt cá chân giấu dưới váy của Yến Thanh, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

Lần này chưa nói đến Ngu Kiều đang ở gần mà ngay cả Yến Thanh từ trước đến nay đều bình tự giữ quỳ ở phía xa thân thể cũng bất giác khẽ run lên.

Chỉ một thoáng, tin đồn Kỳ Ân thích chém tay chặt chân trực tiếp chiếm giữ trong đầu óc Ngu Kiều, sợ cô nói chậm một giây sẽ khiến Yến Thanh bị người ta khiêng thẳng ra ngoài nên Ngu Kiều vội vã mở miệng, “Không không không, thích lắm, cực kỳ thích, lúc còn ở Nam Sở vẫn luôn muốn được xem Yến Thanh múa, hôm nay nhờ ơn của bệ hạ mà thϊếp có thể được thưởng thức.”

Nói xong, Ngu Kiều nhanh chóng nhìn về phía nàng ấy, làm mặt quỷ chớp chớp với Yến Thanh.

Nhẫn nhịn nhất thời để gió êm sóng lặng, em gái này, không phải ngươi là chuyển thế của ninja rùa sao? Hãy cố gắng nhịn xuống đi, em gái!

Cũng không biết có phải hiểu được ánh mắt của Ngu Kiều không, Yến Thanh cân nhắc xong quyết định nhẫn nhịn.

Chỉ trong chốc lát, mỹ nhân mặc bộ váy áo màu xanh bắt đầu nhảy múa nhẹ nhàng trước mặt hai người.

Nếu ban đầu Ngu Kiều còn có chút lo sợ, chỉ có thể cưỡng ép bản thân ra vẻ thích thú thì bây giờ khi nhìn thấy ngón tay mềm mại, vòng eo mảnh khảnh, thần thái tuyệt vời của Yến Thanh thì dường như cô đã ngay lập tức thông cảm được với những vị hôn quân ngày xưa.

Khó trách bọn họ vì mỹ nhân mà thần hồn điên đảo đến thế, vì mỹ nhân mà để quốc gia suy vong, không phải bọn họ không có tự chủ mà là do mỹ nhân thật sự quá đẹp!

Từ tận đáy lòng Ngu Kiều cảm thán nói.

Đang xem, cô đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn Kỳ Ân ở bên cạnh.

Nếu Kỳ Ân không rung động trước một Yến Thanh xinh đẹp như vậy thì hắn có còn là con người nữa không? Hay hắn là hòa thượng mười kiếp chuyển thế đến?

Nhưng chờ đến khi cô quay đầu lại liền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì cô phát hiện Kỳ Ân lúc này chỉ chống cằm nhìn cô, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm để ý đến Yến Thanh nhảy múa khuynh thành bên dưới.

Ngu Kiều không thể tin được, vì thế cô đến gần Kỳ Ân nhỏ giọng hỏi —

“Bệ hạ, vì sao ngài không xem múa?”

Nghe xong Ngu Kiều dò hỏi, khóe miệng Kỳ Ân khẽ nhếch lên, chậm rãi cúi người xuống bên tai Ngu Kiều, khẽ cười —

“A, tất nhiên là vì Mỹ nhân đang ngồi bên cạnh Cô, vậy Cô làm sao có thể dễ dàng xem người khác múa được. Nếu Cô muốn xem cũng chỉ xem Mỹ nhân múa thôi, không biết chừng nào Mỹ nhân mới nguyện ý tự mình múa cho Cô xem?”

Lời của Kỳ Ân khiến đầu Ngu Kiều lập tức ong ong, giống như thác lũ bất ngờ trút xuống, sông Hoàng Hà trút ra, mặt cô dùng tốc độ nhanh nhất đỏ bừng lên, thậm chí cả vành tai, cổ, xương quai xanh cũng đều phủ một lớp phấn hồng.

Đặc biệt xinh đẹp động lòng người.

Cô chăm chú nhìn Kỳ Ân gần trong gang tấc, mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẻ mặt cảm động gọi hắn một cách ngọt ngào, “Bệ hạ…”

Nhưng trong lòng cô —

A a a, đồ quỷ, chỉ giỏi cái mồm~~~ (你好会哦)

Ta rất thích!!!

Kỳ Ân: “... Phụt.”