Ngu Kiều yên lặng nhìn làn khói xanh mỏng thẳng tắp bay lên bên trong chiếc lư hương ba chân bằng đồng đặt cách tay trái của cô không xa, là mùi thơm dễ ngửi của gỗ đàn hương.
Từ lúc lên xe ngựa cô vẫn luôn duy trì vẻ mặt thẫn thờ này.
Cả người dường như vẫn còn trong cơn sốc bất ngờ vừa rồi chưa hồi phục tinh thần lại.
Hình như từ khi cô gặp nhân vật phản diện mang tên Kỳ Ân sau khi xuyên qua thì cô thường luôn trong trạng thái sẽ bị dọa nhảy dựng lên.
Ai bảo đối phương không đi lối đi bình thường cơ chứ.
Ví dụ như vừa rồi.
Người có vẻ đẹp vô song, cao ngạo quật cường như nữ chính Yến Thanh thì không chọn, lại cố tình chọn một con ma ốm lẫn trong đám đông như cô.
Này còn chưa tính, còn há mồm phong ngay cho cô một phân vị Mỹ nhân, sau đó dưới ánh mắt vừa hiểu rõ vừa phức tạp của mọi người mà xách cô lên xe ngựa.
Phải biết rằng ngày hôm qua khi cô tỉnh dậy trong Khoác Hương điện lại phát hiện cả cái cung điện to lớn như vậy lại chỉ có một mình cô, đến khi ra cửa lại bị thái giám trẻ tuổi đã sớm chờ ở đó đưa đến cung điện nơi Yến Thanh và những mỹ nhân khác đang tạm thời ở lại, sau đó… không có sau đó nữa.
Cô còn tưởng rằng Kỳ Ân đã hiểu ra nữ phụ cùng với phản diện sẽ không cọ xát ra được tia lửa nào nên đã sớm vứt cô ra khỏi đầu, một lần nữa trở về con đường chính xác chuyên sủng nữ chính như trong cốt truyện gốc.
Hắn chỉ đến với cô như vậy thôi.
Ngu Kiều cảm thấy bản thân mình thật sự không theo kịp được mạch não của đại ca phản diện này, hoàn toàn không hiểu được hắn muốn làm cái gì.
Quan trọng hơn là —
Ngay cả nghi lễ chính thức cũng không có mà cô đã trở thành vợ của người khác rồi, còn là cô vợ nhỏ nữa chứ!
Ngu Kiều rất… bực.
Chuyện mà cha mẹ cô vắt hết óc cũng chưa hoàn thành được, thế mà Kỳ Ân chỉ nói một câu đã sắp xếp xong.
Sớm biết chuyện này như vậy thì cô cứng đầu với cha mẹ để làm cái gì!
Kết hôn ở hiện đại tốt xấu gì còn có thể thu được lễ hỏi, đi theo lộ trình, mà hiện tại…
Ngay cả cái lông cũng chẳng có!
Sắc mặt cô không thay đổi chút nào nhưng trong lòng không ngừng tức giận.
Giây tiếp theo —
Bang.
Một âm thanh giòn vang bỗng dưng vang lên bên tai Ngu Kiều, không kịp chuẩn bị, cô giật mình, thậm chí quên mất trong lòng đang nghĩ gì, chỉ vội vàng điều chỉnh biểu cảm, kinh ngạc quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh kia.
Đập vào mắt cô đương nhiên là khuôn mặt nghiêng không thể chê vào đâu được của tên trùm.
Nam nhân như đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó, lông mày hơi nhíu lại, ngón tay trắng nõn đặt lên cuốn sách trên tay.
Chậc, mặc kệ là nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cô vẫn thấy khuôn mặt này rất tuyệt vời!
Điều tiếp theo thu hút sự chú ý của Ngu Kiều là một tấm ngọc bài màu đen nằm trên trường kỉ màu nâu vàng ở giữa hai người họ.
Ngọc rất nhẵn mịn, giống như đã được mài rất lâu, không giống những cái khác khắc Bồ Tát Phật Tổ có tác dụng bảo vệ cát tường mà cái ngọc bài đen này khắc hình một con sói ngẩng đầu.
Đôi mắt sói rất kiên định nhanh nhẹn, gốc lông sói rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết tay nghề của thợ điêu khắc rất cao siêu, đối với tác phẩm của mình càng thêm cẩn thận tỉ mỉ.
Khi nghe thấy những lời tán thưởng trong lòng Ngu Kiều, ngón tay Kỳ Ân khẽ run lên.
Thấy Ngu Kiều chỉ chiêm ngưỡng tán thưởng, cũng không có ý định duỗi tay ra.
Nam nhân lúc này mới đặt quyển sách trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô.