“Bệ hạ…”
Bên tai hắn vang lên tiếng bẩm báo thận trọng của Triệu Hữu.
Kỳ Ân nhìn theo ánh mắt gã thấy một người mặc đồ đen đang quỳ một gối bên ngoài sân.
Bước vài bước đi đến trước mặt, Kỳ Ân nhận được một số tin tức từ người nọ.
Văn Nhân Vô Kỵ, hoàng tử thứ chín của Nam Sở đã trốn thoát khỏi tay bọn họ rồi.
“... Thuộc hạ vô dụng, khẩn cầu bệ hạ trách phạt.”
Kỳ Ân không nói có trừng phạt hay không, chỉ hỏi lại, “Biết phương hướng chạy thoát không?”
“Chắc là hướng đi Ký Châu.”
“Ký Châu? Chỗ của Lý Sưởng Đông Liêu?”
Đôi mắt Kỳ Ân hơi nheo lại, ngón tay buông thõng bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve.
“Truyền lệnh, ngày mai đại quân xuất phát đi Ký Châu.”
“Rõ!”
“Đêm nay… Các quý tộc của Nam Sở chỉ cần tra được tội danh liền dựa theo hình luật mà Cô đã đặt ra, không buông tha một ai, Cô muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ, hành hình.”
Khóe miệng nam tử nhếch lên một vòng cung đầy sát khí đẫm máu.
Nói xong không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Ngu Kiều vẫn đang ngâm mình trong bể tắm nước nóng đã nghĩ xong những thứ vẩn vơ vô nghĩa, bắt đầu tìm hiểu xuất thân của nhân vật phản diện Kỳ Ân mà cô sắp phải đối phó cẩn thận.
Kỳ thực mà nói, người này cũng đủ thảm.
Mẹ là một nàng công chúa bị một đất nước nhỏ bé ở phía bắc Tân Cương tiến dâng, nghe nói trời sinh có mùi thơm lạ lùng, dung mạo kia lại càng mỹ lệ hiếm có trên đời.
Lúc ấy dâng lên cho lão hoàng đế Bắc Tần, lão hoàng đế còn chưa kịp tới sủng hạnh đã ngoài ý muốn bị Thái Tử say rượu đến chiếm hữu trước.
Một số người cho rằng Thái Tử là người ham mê sắc dục, cũng có người cho rằng đó là các hoàng tử muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Thái Tử nên cố tình tính kế.
Bỏ qua mọi suy đoán, thì công chúa dị quốc xinh đẹp lại mang thai vào thời điểm này.
Bình thường đối với kiểu công chúa dị quốc được tiến dâng lên như này thì hậu cung sẽ chuẩn bị thuốc tuyệt tự, ai ngờ cái này lại bị lãng quên mất!
Mà cố tình lúc đó dưới gối Thái Tử không có con, nữ nhân trong Đông cung của hắn cũng không ít, mà không hiểu sao lại không có người nào mang thai, bởi vậy mà địa vị của Thái Tử cũng có chút bất ổn.
Bây giờ lại có người đang mang thai, tuy là mẹ kế của hắn nhưng trong bụng lại đang mang đứa con của hắn đấy!
Về phần lão hoàng đế cũng rất xem trọng Thái Tử, ông lập tức thực hiện một kế hoạch tùy tiện, khiến công chúa dị quốc lúc ấy vẫn còn là phân vị Mỹ nhân trong cung “chết”, sau đó lại sai người đem công chúa mang thai đã “chết” đưa đến Đông cung của Thái Tử.
Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kỳ Ân được sinh ra trong hoàn cảnh lúng ta lúng túng như vậy.
Giống như một số cặp vợ chồng hiện đại không thể sinh con nhưng lại mê tín sẽ ôm một đứa trẻ trong cô nhi viện về làm con nuôi để mồi, Kỳ Ân cũng có một tác dụng kỳ lạ như vậy.
Hắn vừa mới sinh ra được nửa năm thì bốn người trong Đông cung của Thái Tử trong đó có Thái Tử Phi đều mang thai, hơn nữa còn bình an thuận lợi sinh ra.
Bởi vậy Kỳ Ân làm trưởng tử nhưng chỉ có mẹ là công chúa dị quốc xinh đẹp gầy yếu tất nhiên trở thành cái gai trong mắt của người khác.
Chẳng qua hầu hết mọi người thời cổ đại đều mê tín.
Đều hiểu được một đứa trẻ mồi như vậy không thể chết được, nếu không ngay cả những đứa trẻ sinh sau hắn cũng sẽ bị giảm tuổi thọ.
Đã không thể chết, chẳng lẽ không thể tra tấn ?
Huống chi Thái Tử, cha của Kỳ Ân lúc ấy cũng cảm thấy dòng máu của hắn ti tiện, lại còn có đôi mắt khác với người bình thường, như thế còn không phải là yêu nghiệt à? Cho nên tùy ý để mọi người ở Đông cung bắt nạt hắn.
Hai mẹ con ở Đông cung bị khinh nhục suốt bảy năm, theo ghi chép sau này, hai mẹ con gần như gặm hết cỏ trong sân nơi họ ở, khi đói thì ăn sâu trong đất, khát thì uống nước mái hiên nhỏ xuống.
Bởi vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày nên Kỳ Ân trông giống như cây củ cải nhỏ, đầu thì to, chân tay thì gầy gò còn da bọc xương.
Cứ trải qua bảy năm như vậy, cuộc sống của hai mẹ con đã có sự thay đổi.
Lúc đó Nam Sở hùng mạnh, Bắc Tần địch không lại nên đành phải đưa con tin đến Nam Sở.
Kỳ Ân, người đã bị lãng quên từ lâu cuối cùng bị đám người Thái Tử Phi lôi từ góc xó xỉnh ra.
Có trời mới biết, khi Kỳ Ân được đưa đến gặp cha ruột đã ngây thơ nghĩ rằng những ngày tháng tốt đẹp của hắn và mẹ cuối cùng cũng đã đến.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm không trăng không sao đó, sách sử cũng không ghi chép lại.
Qua đêm hôm đó, một mình Kỳ Ân được áp giải đi đến Nam Sở, còn sân viện hoang vu nơi hai mẹ con ở suốt bảy năm thì nhiều thêm một mộ phần nho nhỏ, trên đỉnh mộ là một bông hoa trăng có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đất nước nhỏ bé phía bắc Tân Cương.
Một người Bắc Tần có đôi mắt hai màu đi đến Nam Sở, không cần nghĩ cũng biết sẽ phải đối mặt với sự ức hϊếp và khuất nhục như thế nào. Kỳ Ân ở lại Nam Sở cho đến khi mười bốn tuổi, Bắc Tần quật khởi, hắn mới có tư cách trở về.
Sau đó lại thêm một lần bảy năm, Bắc Tần trải qua biến cố lớn, Kỳ Ân đăng cơ.
Nghe nói vào ngày hắn đăng cơ, vết máu dính trên đường cái lát đá xanh ở đế đô Bắc Tần cho người cọ rửa suốt bảy ngày bảy đêm cũng không rửa sạch.
Từ đây, cuộc đời truyền kỳ lại đẫm máu của một thế hệ bạo quân Kỳ Ân đã bắt đầu.