Hứa Văn Lễ không kiên nhẫn nhìn Hàn Liệt: “Sao huynh cũng trở nên dung tục như thế?”
Dung tục...
Khóe miệng Hàn Liệt giật giật, thật sự không biết nên nói cái gì.
Hắn và Hứa Văn Lễ có giao tình, nhưng mà hai người thường hay trò chuyện về vấn đề quốc sự chứ cũng không nói về vấn đề sinh hoạt hàng ngày...
Bây giờ nói đến đời sống cá nhân, Hàn Liệt mới phát hiện hắn chẳng hiểu gì về Hứa Văn Lễ.
Tên này học nhiều đến phát ngốc rồi đúng không? Nương tử của mình xinh đẹp như thế mà còn không muốn, rồi lại còn bảo nương tử đi tìm người khác sinh con?
Đây là chuyện người bình thường có thể làm sao?
Xuất phát từ giao tình của hai người, Hàn Liệt khéo léo khuyên nhủ một câu: “Ta cảm thấy, câu nói “tề gia trị quốc bình thiên hạ” vẫn phải nghiên cứu rõ ràng...”
Hắn vừa nói đến đây thì Hứa Văn Lễ đã nắm lấy tay hắn, hay mắt tỏa sáng: “Người hiểu ta quả nhiên chỉ có Hàn huynh! Hôm nay ta nghe nói sứ đoàn hòa thân của Cao Li đã tới rồi...”
Không cứu nổi nữa rồi, tề gia trị quốc bình thiên hạ, trong lòng Hứa Văn Lễ chỉ có thiên hạ mà thôi.
Hàn Liệt rút tay ra, giả vờ ngáp một cái: “Xin lỗi, Hứa huynh, hôm nay ta hơi mệt, hay là để hôm khác?”
Mặc dù Hứa Văn Lễ cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay ra, chỉ là ánh mắt lưu luyến không rời: "Ngày mai Hàn huynh thức dậy thì đến chỗ ta nhé. Tuy thư phòng của ta không lớn, nhưng vẫn có thể chứa được Hàn huynh.”
Hàn Liệt chối từ, nói mình tỉnh dậy sớm lắm, hai người nói thêm vài câu rồi hắn quay về phòng mình.
Vừa mới cởϊ áσ khoác ra, để lộ cơ bắp cường tráng thì Hàn Liệt bỗng nhiên vươn tay chộp về một phía.
Tô Tú Tú không ngờ thân thủ của người thợ săn sát vách lại lợi hại như vậy, lại càng không ngờ cơ ngực của hắn hoàn toàn khác với Hứa Văn Lễ!
Cơ bắp rắn chắc chặt chẽ, từng khối từng khối, như những viên gạch vậy.
Khiến cho người ta muốn chạm vào nó!
Có lẽ vì thế mà nàng không tự chủ được mà tiến lên một bước, lại bị Hàn Liệt phát hiện, chuẩn xác chộp lấy.
Nhìn thấy bàn tay của đối phương đang nhắm vào cổ mình, Tô Tú Tú vội vàng hô lên: “Là ta, Tú Tú!”
Hắn vừa mới nghe được thanh âm này không lâu, Hàn Liệt vô cùng ấn tượng.
Hắn phút chốc dừng lại, nhíu mày: "Hứa tẩu tử, sao cô lại tới nhà ta?”
Trong đêm, Hàn Liệt nheo mắt lại, nhìn Tô Tú Tú bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Tục ngữ có câu, càng nghĩ càng tức giận, đây chính là trường hợp của Tô Tú Tú.
Thực ra nàng cũng không thích Hứa Văn Lễ quá nhiều, nhưng mà không thể không thừa nhận, Hứa Văn Lễ đúng là một người tướng công khiến cho người ta phải hâm mộ.
Nàng cũng không phải là chưa từng mơ ước về một cuộc sống tốt đẹp với hắn ta, nhưng hắn ta căn bản không thèm nghe nàng nói chuyện.
Tô Tú Tú cũng từng cố gắng thông cảm, nam nhân có chuyện của nam nhân, nữ nhân có chuyện của nữ nhân. Hai người cùng lắm thì cứ như thế, ai lo chuyện người nấy, sống với nhau đến hết đời.
Nếu không phải bị bà bà ép đến mức đường cùng thì nàng cũng không đến mức liều mạng dụ dỗ như thế.
Nhưng mà, lời nói của Hứa Văn Lễ đã nhắc nhở nàng.
Dù sao thì chỉ cần nàng mang thai thì bà bà sẽ không dám đuổi nàng đi. Hứa Văn Lễ cũng đã nói rồi, hắn ta không quan tâm đến đứa trẻ, nàng muốn sinh con với ai hắn ta cũng chẳng quan tâm!
Nhưng mà, lại có người thứ ba tình cờ nghe được chuyện này.
Tô Tú Tú nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng quyết định đến đây.
Chỉ cần nàng và Hàn Liệt phát sinh quan hệ thì chẳng phải hắn sẽ không dám ra ngoài nói lung tung sao? Hắn gian díu với nàng, nàng mất mặt thì hắn cũng mất mặt!
Nghĩ thì như vậy, nhưng bây giờ khi chỉ còn cách Hàn Liệt vài bước chân, Tô Tú Tú lại phát hiện mình hơi ngượng ngùng.
Trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nàng cũng lấy hết dũng khí mà nói: “Hàn Liệt... Ngươi có thể... đừng nói chuyện hôm nay với người khác không?”
Chỉ vì chuyện này mà ấp úng mãi như vậy?
Trong lòng Hàn Liệt vừa cảm thấy mất mát, vừa cảm thấy may mắn.
Hắn còn tưởng rằng, Tô Tú Tú nghe theo lời Hứa Văn Lễ, tới đây muốn hắn giúp mình mang thai.
Tốt quá, không phải như vậy.