Đêm tối.
Tú Tú khoác một tấm áo choàng, cầm theo ngọn đèn dầu, cắn môi, chậm rãi đi đến thư phòng.
Ở vùng nông thôn bọn họ có rất ít người có thư phòng, chỉ có tướng công của nàng là Hứa Văn Lễ, từ khi sinh ra đã được phu tử nói là người có thiên phú học hành.
Thế nên phụ mẫu của tướng công nàng nghiến răng nghiến lợi, cố gắng xây dựng một thư phòng cho con trai.
Nàng đi đến cửa, gõ nhẹ cửa phòng: “Tướng công, là ta.”
Không có tiếng trả lời.
Tú Tú lấy hết can đảm nói to hơn: “Tướng công.”
Vẫn không có phản hồi.
Vẻ mặt của nàng ban đầu hơi ngượng ngùng, bỗng nhiên biến thành tức giận.
Hai người đã thành thân hai năm rồi, người ngoài nhìn vào thì cảm thấy tướng công của nàng rất tốt, nhưng Tú Tú lại cảm thấy người này rất mâu thuẫn.
Trước mặt người ngoài, hắn ta là một thư sinh ôn tồn lễ độ.
Nhưng ở trước mặt nàng thì lại biến thành một tảng băng lớn!
Nàng chỉ nghĩ là chắc tướng công mình xấu hổ, nhưng hai năm trôi qua rồi, nàng không thể không thừa nhận, tướng công không phải là xấu hổ, mà là chán ghét nàng.
“Đêm đã khuya rồi, nương tử về sớm nghỉ ngơi đi.”
Xem đi, hắn ta chán ghét nàng đến mức còn không thèm mở cửa cho nàng vào.
Nếu như là ngày trước thì chắc Tú Tú sẽ đi thật, nhưng hôm nay thì khác.
Tú Tú hít sâu một hơi: “Tướng công, ta có vài lời muốn nói, chàng có thể cho ta vào trong không?”
Hứa Văn Lễ ở trong phòng nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa ra.
Tú Tú vô thức nâng ngọn đèn dầu lên, thấy rõ được gương mặt của tướng công mình.
Nửa năm không gặp, tướng công của nàng càng thêm trắng trẻo, thân hình nhỏ bé như thế này nếu như không đọc sách thì chỉ sợ chẳng thể làm nông được.
Chỉ là ánh mắt hắn ta nhìn cô vẫn tràn đầy ghét bỏ như thế.
Tú Tú giống như bị dao đâm, bối rối tránh ánh mắt của hắn ta. Nàng tiến vào thư phòng, nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
Hứa Văn Lễ thấy thế thì càng nhíu mày chặt hơn.
“Nương tử muốn nói gì với ta?”
Tú Tú níu vạt áo, hơi dùng sức.
Trái tim của nàng giống như muốn vọt lên cổ họng: “Ta... Ta...”
Nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Hứa Văn Lễ đang tràn ngập vẻ thiếu kiên nhẫn, Tú Tú hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, sau đó kéo phanh vạt áo của mình ra.
Bên trong áo choàng là một chiếc yếm đỏ chót thêu hình uyên ương nghịch nước!
Sắc mặt Tú Tú không trắng, nhưng thân thể lại trắng đến dọa người, ngực cũng to đến dọa người.
Chiếc yếm siết chặt lấy bầu ngực tròn trịa của nàng, trông quyến rũ vô cùng.
Lúc này, vì quá hoảng sợ mà bầu ngực của nàng đang run lẩy bẩy, giống như háo hức mời nam nhân tới nhấm nháp vậy!
Hô hấp của Hứa Văn Lễ cứng đờ, ánh mắt dán chặt lên bầu ngực nhấp nhô của nhàng. Nhưng chỉ mười giây sau, hắn ta đã quay lưng lại với nàng, giọng nói nghiêm khắc: “Càn quấy! Tô Tú Tú, nàng có còn chút lễ nghĩa liêm sỉ nào không?”
Tô Tú Tú không được đọc sách, nhưng nàng cũng biết hai chữ sỉ nhục nghĩa là gì.
Nghe thấy Hứa Văn Lễ nói những lời đó, nàng ấm ức đến bật khóc.
“Tướng công, sao chàng lại nói ta như vậy? Ta cũng cần có thể diện! Chúng ta thành thân hai năm rồi, nương luôn giục chúng ta sinh con, còn nói nếu như hai tháng nữa mà ta vẫn không thể mang thai thì sẽ không cần ta nữa! Chàng bảo ta phải làm thế nào bây giờ?”
Đây là lần đầu tiên Hứa Văn Lễ nghe thấy chuyện này, hắn ta trầm mặc một lúc: “Nàng về trước đi, ngày mai ta sẽ nói chuyện với mẫu thân.”
Tú Tú không đi.
Nàng gả vào nhà họ Hứa hai năm, nàng hiểu người bà bà này hơn Hứa Văn Lễ rất nhiều.
(Bà bà: mẹ chồng)
Hai năm trước, Hứa Văn Lễ vẫn còn là đồng sinh thì nàng đã được gả cho hắn ta rồi. Nhưng bây giờ, tướng công đã là tú tài, bà bà tất nhiên cảm thấy nàng không xứng với con trai mình.
Bà ta hạ quyết tâm phải đuổi nàng!
Thế nên, để không bị vứt bỏ thì chỉ có một biện pháp, đó là mang thai!
Vẻ mặt của Tú Tú vô cùng kiên định, nàng chậm rãi đi đến sau lưng Hứa Văn Lễ, áp bầu ngực tròn trịa của mình lên lưng hắn ta, giọng điệu mềm mại: “Tướng công, van xin chàng, muốn ta đi...”