"Hủy bỏ hôn ước? Này, này làm sao có thể!" Bạch Ân Tứ bị dọa sợ choáng váng, hắn và Bạch gia mặc dù vẫn luôn tính toán trong lòng chuyện này, nhưng mà hiện tại đột nhiên bị nói ra, hắn vẫn rất kinh ngạc.
Huống chi quan trọng nhất vẫn là thời cơ giải trừ hôn ước không đúng, khảo thí của đệ đệ còn cần Hoa gia xuất tiền mà, sao lại có thể giải trừ hôn ước được, cho dù muốn giải trừ thì ít nhất cũng phải đợi đến khi đệ đệ trúng tú tài đã chứ.
"Nếu không thì đợi đến khi đệ đệ ngươi trúng tú tài rồi lại đến chỗ ta giải trừ hôn ước thì sao?" Trong giọng nói của Hoa Xướng Vãn mang theo ý giễu cợt cực kì rõ ràng, tuy không có bao nhiêu tức giận, chỉ là Bạch Ân Tứ nghe vào lại cảm thấy cực kì lạnh lùng và châm chọc.
"Ngươi, làm sao ngươi biết!" Bạch Ân Tứ chỉ là một tiểu Nam tử lớn lên ở nông thôn, làm gì mà thấy qua chuyện lớn. Bị Hoa Xướng Vãn đột nhiên nói ra tâm tư, đến cả phủ nhận hắn cũng quên mất, lập tức liền thừa nhận.
Lúc này hai người đứng tại trên đường nhỏ bên ngoài cửa, mặc dù là ở biên giới vào thôn, nhưng cũng có không ít người nhà quanh đây.
Hàng xóm Triệu đại thúc vốn muốn lại gần chào hỏi, ai biết được lại nghe thấy một tin tức kinh người như vậy, cả người đều trở nên hưng phấn, cũng không đoái hoài tới việc chào hỏi, quay lập tức liền đi tìm người truyền tin. Một tin tức kinh người như vậy, ông ta nhất định phải là người đầu tiên để cho mọi người biết mới đúng.
Hoa Xướng Vãn nhìn thấy phản ứng của Triệu đại thúc thì khóe miệng liền nhỏ nhếch lên, thần sắc giảo hoạt chợt lóe. Nàng cũng muốn để cho mọi người biết, nàng Hoa Xướng Vãn không phải là một kẻ kẻ ngu, càng không phải là một quả hồng mềm. Bạch Ân Nghi kia, nàng còn lâu mới thèm!
Mà lúc này, sắc mặt Bạch Ân Tứ đã cực kỳ khó coi, hắn cũng biết mình lỡ lời, muốn giải thích, lại đối diện với ánh mắt giễu cợt của Hoa Xướng Vãn, lời gì cũng nói ra miệng được. Trực giác nói cho hắn biết, mình có giải thích nhiều đến mấy thì có lẽ cũng là vô dụng.
"Ngươi không thể làm như vậy! Cho dù là vì thanh danh của đệ đệ, ngươi cũng không thể làm như thế. Ngươi làm như vậy sẽ hủy hoại nó, không phải ngươi thích nó sao, tại sao có thể làm như vậy!" Không có cách nào giải thích, nhưng lại không thể cứ từ bỏ như vậy. Nếu không đệ đệ cho dù có thi đậu tú tài, mà lại có thanh danh như vậy, tương lai cũng không người nào dám lấy hắn!
"Trước kia ta có lẽ hơi thích hắn, nhưng mà yêu thích cũng không thể trở thành lý do để tổn thương. Không thể bởi vì ta thích hắn thì phải tiếp nhận thương tổn từ hắn, bằng không, có yêu thích đến mấy cũng sẽ bị tổn thương san bằng. Huống chi, ta hiện tại đã không thích hắn, cần gì phải để ý đến thanh danh của hắn, từ nay về sau, hắn dù tốt hay là xấu, cũng không có liên quan gì đến ta." Lạnh tâm lạnh tình, lạnh lùng lãnh khốc, đối với người không liên quan, cách làm của Hoa Xướng Vãn luôn luôn như thế.
Kỳ thật vào giờ khắc này, Hoa Xướng Vãn đúng là có chút xúc động, nhưng nàng ghét nhất chính là bị phản bội và bị lợi dụng, nhất là dùng danh nghĩa tình cảm ra để nói.
Đây câu nói sau cùng mà Hoa Xướng Vãn nói với Bạch Ân Tứ, sau khi nói xong liền tuyệt nhiên rời đi, căn bản không có để ý tới sắc mặt khó coi của nam nhân kia. Cái nên nói nàng đều nói, không nên nói có lẽ cũng đã nói, sau đó, liền đợi phản ứng của mọi người. Coi như là nàng mới đến, đã đưa cho người trong Nam Sơn thôn một đề tài để nói chuyện.
Nam Sơn thôn cũng chính là cái thôn mà nàng trùng sinh, nó làm nàng nghĩ đến câu trồng đậu dưới chân núi Nam Sơn trong tác phẩm « Quy viên điền cư » của Đào Uyên Minh. Có lẽ, nàng cũng có thể mở một trang viên ở trong thôn này, xây dựng nên một cuộc sống điền viên bản hiện thực.
Hoa Xướng Vãn rất nhanh đã đi xong một vòng trong thôn, gặp được không ít người. Ánh mắt mọi người nhìn nàng mặc dù rất quen thuộc, nhưng lại không phải là hữu hảo, trong đó ý khinh thường và khinh bỉ đều rất rõ ràng.
Lúc nhìn thấy nàng, không phải né tránh thì lại làm như không thấy, cực kì ít người chào hỏi với nàng, mà những người đó cũng đều là những kẻ vô lại giống như nàng.
Đối với chuyện này, phản ứng của Hoa Xướng Vãn có chút lạnh nhạt, chỉ là hơi gật đầu rồi thác thân đi ra, để những người kia có hơi ngờ vực, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều cái gì. Dù sao bọn họ cũng chỉ là bạn nhậu mà thôi, không có thâm giao gì, không cùng một chỗ chơi, gặp mặt cũng chỉ là chào hỏi.
Đi một vòng, Hoa Xướng Vãn ghi tạc lại toàn bộ phong cảnh và bố cục địa lý trong thôn vào trong đầu, ý nghĩ kiến tạo trang viên ở chỗ này cũng càng thêm rõ ràng. Nơi này đã có thể phát triển căn cứ, cũng có thể che lấp cho vật tư bên trong không gian của nàng, cực kì phù hợp.
Hoa Xướng Vãn vừa đi vừa phác hoạ dáng vẻ trang viên tương lai, đi tới đi lui liền đi tới một chỗ có chút quen thuộc, đó là chủ trạch Hoa gia, cũng chính là nơi mà Hoa Xướng Vãn vốn dĩ đã được sống.
Hoa gia ở Nam Sơn thôn cũng là một hộ gia đình không tệ, cũng có chút tài sản, phòng chủ trạch nhìn khá ổn, mặc dù không mấy xa hoa, nhưng rộng rãi sáng tỏ, lại còn thoải mái. Hoa Xướng Vãn đứng tại cổng nhìn vào, trong trí nhớ xuất hiện rất nhiều đoạn ngắn, còn có một chút hương vị hoài niệm.
"Đã hoài niệm như vậy, vì sao lúc có lại không trân quý?" Hoa Xướng Vãn giống như là đang nói một mình, lại giống như là nói chuyện với linh hồn đã biến mất.
Nàng có thể cảm nhận được sự không nỡ và quyến luyến trong trí nhớ, thậm chí còn có một chút áy náy và hối hận, nhưng cũng chính là bởi vì như thế, mới khiến cho nàng có cảm thán như vậy. Vì sao chỉ có khi đã mất đi mới có cảm giác tiếc nuối, lúc có vì sao không hiểu được phải biết quý trọng thế nào?
"Tam nha đầu, rốt cuộc cũng biết về nhà gặp phụ mẫu rồi hả, coi như ngươi còn có chút lương tâm." Vào lúc Hoa Xướng Vãn còn đang suy nghĩ sâu xa thì một thanh âm già nua vang lên. Hoa Xướng Vãn nhìn lại, là lão gia gia nhà hàng xóm, từ nhỏ đã nhìn nàng lớn lên, trong trí nhớ có chút ấn tượng.
"Tần gia gia." Hoa Xướng Vãn lễ phép chào hỏi, chuyện này đối với nguyên chủ nhân thân thể mà nói cũng là rất hiếm có, cũng khó trách vị Tần gia gia kia lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Mà cũng vào lúc này, đại môn Hoa gia mở ra, một người lỗ mãng vọt ra ngoài, dùng tốc độ rất nhanh chạy qua Hoa Xướng Vãn, sau đó lại dùng tốc độ nhanh hơn quay trở lại, há to miệng vô cùng ngạc nhiên nhìn Hoa Xướng Vãn kêu lên: "Tam tỷ, tỷ trở về rồi, sao không vào nhà đi, mau vào."
Hoa gia có Tứ huynh muội, đại tỷ Hoa Xướng Tảo, nhị ca Hoa Xướng Trí, lão tam Hoa Xướng Vãn, Tứ đệ Hoa Xướng Lễ.
Mà lúc này đây, người chạy đến chính là Hoa Xướng Lễ, mặc dù tên này nghe hào hoa phong nhã, nhưng trên thực tế người thật lại vừa vặn tương phản. Hoa Xướng Lễ mười lăm tuổi cực kì hoạt bát, tính tình hấp tấp tựa như là một chuỗi động tác vừa rồi, vĩnh viễn giống như là một đứa bé không chịu lớn.
"Luôn luôn lỗ mãng như thế, không sợ không gả ra được hả?" Hoa Xướng Vãn trêu ghẹo nói, bất luận là nguyên chủ nhân thân thể, hay là mình bây giờ thì đều rất yêu thích thiếu niên này, ánh mắt thuần khiết, nụ cười tỏa nắng, còn có thái độ thân mật rất chân thành đều rất dễ khiến người ta tiếp nhận, đồng thời thích hắn.
"Hừ, đệ không muốn gả đi đâu, để ở trong nhà, muốn thế nào được thế nấy, tự tại vô cùng." Hoa Xướng Lễ vốn dĩ không hề để ý đến lời trêu ghẹo này, một là bởi vì hắn thật sự không quá gả đi, hai cũng là bởi vì người muốn cưới hắn trong thôn này thật sự là không ít đâu, bà mối thỉnh thoảng sẽ chạy một vòng qua Hoa gia, hắn còn phải lo lắng cả cái này.
"Đệ gả đi thì cũng có thể muốn thế nào được thế nấy, nếu có người ức hϊếp đệ thì tỷ tỷ giúp đệ ra mặt." Trước đây không lâu cũng đã nói, Hoa Xướng Vãn là một người rất bao che khuyết điểm, chỉ cần là người mà nàng coi là người thân thì nàng sẽ bảo hộ thật tốt. Giống như là Hứa Nam Nghị, giống như là người Hoa gia, hiển nhiên đều ở trong phạm vi này.
"Đệ còn lâu mới bị khi phụ, ai dám khi dễ đệ, ta liền đánh lại, hừ!" Hoa Xướng Lễ giơ quả đấm lên, tuổi tác tuy nhỏ, nhưng khí thế không hề yếu, rất có cảm giác tự cường.
Đối với chuyện này, Hoa Xướng Vãn cảm thấy rất hài lòng, gật đầu nói: "Có chí khí, nên như thế."
"Đúng thế, cũng không xem đệ là hài tử nhà ai. Tỷ, ta đi vào nhà rồi nói đi, nương và phụ thân đều nhớ tỷ đó." Hoa Xướng Lễ mặc dù có chút xúc động, nhưng cũng là một hài tử ngoan ngoãn biết quan tâm, tiến lên muốn kéo Hoa Xướng Vãn vào cửa.
Tay Hoa Xướng Vãn hơi giơ lên một chút, dịch khỏi vị trí để Hoa Xướng Lễ không nắm được, nói: "Hôm nay không vào đâu, hai ngày nữa ta sẽ đến."